Trong cánh rừng trúc âm u mờ ảo, có một nam nhân cao lớn lạnh lùng ngồi bên đàn tế điều khiển lũ ma binh, nam nhân ấy không ai khác chính là pháp sư Yên Đô Hoàng Diệp Toàn.
Nói gì mà đạo cao một thước ma cao một trượng.
Suốt bao nhiêu năm qua lần nào gã cố công gắng sức cũng đều nhận về thất bại ê chề đó thôi.
Dù cho đêm nay đã điều động toàn bộ thủ hạ đắc lực, vận tận sức nhưng kết quả vẫn không ngoại lệ.
Lừng phừng lừng phừng...
Nhang trong lư hương đột nhiên bùng cháy đến tận chân nhang rồi vụt tắt ngấm, một bụm máu đen ngòm từ khóe miệng gã văng phụt xuống đất, từ trong màn đêm u tối có hàng trăm tiếng gầm rú rít gào chờ tới, chẳng mấy chốc gạo muối trắng cùng đồ cúng văng loạn, cốc rượu cùng bát đựng vật thực bể nát tan tinh.
Hoàng Diệp Toàn tay ôm ngực, tay cầm phất trần vội đứng phắc dậy quất loạn vào màn đêm u tối, miệng không ngừng rống gào:
"Toàn một lũ ăn hại, cút, cút hết cho ta.
Cút hết cho ta."
"Lãnh Dạ Xuyên, giá nào đêm nay ta cũng không về tay không đâu.
Đệ chống mắt lên mà coi."
(Chuyển cảnh)
Lúc này tại khuôn viên Tàm viện, nam nhân bạch y phân thân hợp nhất, cổ cầm cùng sáo trúc hóa lại bằng hạt đậu gọn gàng trong ống tay áo.
Dạ Xuyên hướng chúng môn đệ không khỏi xót xa.
"Ưu nhi con mau đi gọi mọi người nơi phòng dược đến đây."
"Dạ, sư phụ!" Tử Ưu vâng lời gấp chạy đi.
"Trong các con ai còn khỏe mạnh mau dìu đồng đạo bị thương vào trong, nhanh chân lên."
"Dạ, sư phụ!" Cả thảy đồng thanh đáp, rồi dắt dìu nhau vào trong Tàm viện.
Thích Tử Sa cũng xăng xái phụ giúp một tay.
Bỗng vù cơn gió thổi ập tới.
Môn đệ y đang dìu vào trong bị ai đó đá mạnh ngã lăn xuống nền.
Thiếu niên giật mình chấn kinh muốn cúi xuống đỡ sư huynh kia dậy mới phát hiện ra cơ thể mình cứng đờ chẳng tài nào nhúc nhích.
Một lưỡi dao lạnh ngắt vừa vặn kề ngay vào động mạch cổ.
"Sư phụ, cứu ta."
Nhận ra mình quá nguy kịch, thiếu niên nhìn người thương mà bật thét lên, chúng môn đệ ai nấy lao xao ngoái nhìn.
Tiểu sư đệ đang bị Hoàng cô cô kề dao vào cổ uy hiếp chẳng ai dám manh động tới gần.
"Hoàng Diệp Liên, ngay khi ta còn chưa mất đi bình tĩnh muội mau thả Sa nhi ra cho ta."
Dạ Xuyên tức giận lớn tiếng, mâu quang đều nhíu chặt.
Ngón tay trắng như tuyết khẽ động, một chiếc lá trúc xanh rì nhắm gương mặt xinh đẹp diễm lệ phóng vút tới, Hoàng Diệp Liên cả kinh dịch ra sau một chút, phiến lá sượt ngang rách một đường trên gò má trắng nộn để lại vệt dài rướm máu.
Hoàng Diệp Trúc từ đâu bay tới chắn trước người Hoàng tỷ kịp đỡ lấy đợt công kích thứ hai của nam nhân bạch y.
Lưỡi kiếm bén ngót xẹt qua như cơn gió thoảng lá trúc bị cắt làm hai nửa bay là tà giữa đêm khuya, nữ nhân ăn vận hồng y sang quý bật cười xòa buông lời trêu chọc.
"Lãnh sư huynh, chúng ta lại gặp nhau.
Muội thật nhớ huynh à nha.
Thôi thì mình ôn lại chuyện cũ một chút."
Chỉ chờ có thế, Hoàng Diệp Liên vội lôi theo thiếu niên khả ái kéo vào màn đêm mất dạng, tiếng thét thê lương vang vọng khắp trời đêm.
"Sư phụ, cứu ta.
Cứu ta..."
Lãnh Dạ Xuyên lập tức đuổi theo lại bị vị tiểu sư muội kia chặn lại, mắt thấy đồ nhi đã không còn trong tầm kiểm soát, Lãnh Dạ Xuyên cũng chẳng còn kiểm soát được trái tim mình.
Hắn gầm lên bàn tay to lớn tung liền một trưởng về phía kẻ ngáng đường.
Luồng kình lực còn chưa chạm tới đối phương đã ngã văng ra.
Hoàng Diệp Trúc bụm miệng, máu theo khe hở từ những ngón tay trắng nuột tràn ra.
Tử Nham cùng một số môn đệ từ trong Tàm viện vừa vặn ùa tới.
"Bạch sư phụ, nữ nhân này giao cho chúng đệ tử.
Người mau đi cứu tiểu sư đệ."
"Được."
Dạ Xuyên gật đầu phút chốc xoay người tan biến mất, Hoàng Diệp Trúc kia lồm cồm bò dậy hoảng loạn hét lên, bộ dạng ngạo kiều lúc này tương phản với bờ môi đẫm máu trông đáng thương vô vàn.
"Lãnh Dạ Xuyên không được đi, huynh không được đi, đứng lại cho muội.
Lãnh Dạ Xuyên!"
Nàng muốn đuổi theo bóng người khuất dạng xa xăm ấy.
Hàng chục thanh kiếm đã đồng lúc rời vỏ vây hãm lấy tấm thân nàng.
Hoàng Diệp Trúc đảo nhìn bốn phía, nhận được ánh mắt căm ghét của chúng môn đệ Trúc Lâm Phong, trong đó có cả Tử Nham, đáy mắt nàng ta bỗng chốc trở nên hoảng loạn.
"Các ngươi muốn làm gì? Ta là Hoàng cô cô của các ngươi lại chĩa kiếm về ta, chút lễ nghĩa này sư phụ các ngươi không dạy sao?"
Rơi vào thế hiểm nữ nhân kiêu ngạo vẫn trước sau như một, chẳng hề biết vừa chừng vẫn còn bắt bẻ cho được.
Chúng môn đệ cũng chẳng ưa gì tính cách hống hách bao lâu nay của nàng ta.
Nhếch môi cười cợt.
"Hừ, chúng ta lúc nãy vừa hay nghe ra sư phụ không có sư muội nào cả, chúng ta đây cũng chẳng cần cô cô, ngươi đừng có tùy tiện nhận bừa.
Lần trước ả nữ nhân nhà ngươi hại tiểu sư đệ bọn ta bị sư phụ trách phạt, còn bắt một số nhốt xuống giếng khô, xông vào nhiễu loạn Trúc Lâm Phong.
Hôm nay chúng ta liền thay hai ngàn môn đệ Trúc Lâm Phong đòi lại công đạo."
Dứt lời cả thảy xông vào, Hoàng Diệp Trúc kịch liệt chống trả, miệng còn không ngừng mắng mỏ cho vừa lòng hả dạ.
"Lũ nghịch đồ các ngươi, phản hết rồi.
Phản hết rồi."
(Chuyển cảnh)
Bấy giờ trong cánh rừng trúc nhóa nhem ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời cao hắt xuống mang theo cơn gió khuya lạnh căm.
Nam nhân cao lớn uy vũ hiện thân, mảnh bạch y tốc bay theo mái tóc đen dài, tay cầm trường kiếm vấy máu nhìn nữ nhân xinh đẹp đang kề dao uy hiếp ai kia bằng ánh mắt lạnh lẽo chết chóc.
Tỷ muội song sinh nhà Hoàng Diệp thừa nước đục thả câu, quả nhiên đã có chuẩn bị mà tới.
Khoảnh khắc đối diện với cần cổ trắng nõn rướm máu của đồ nhi, huyết nhục Dạ Xuyên lặng lẽ sôi trào.
Thiếu niên ngược lại quên hết đớn đau, chẳng dấu nổi vui mừng khi nhìn thấy người thương xuất hiện trong đáy mắt.
Muốn chạy ngay tới nhào vào trong lòng người ấy, muốn bật reo lên nhưng chẳng thể cất thành lời.
Toàn thân bất động, cổ họng cũng cứng đờ.
Sư phụ, sư phụ.
Thiếu niên đỏ mắt nhìn Dạ Xuyên, lòng hắn đau nhói, trong tình huống này hắn chỉ có thể nhịn xuống nhẹ nhàng mà thỏa hiệp.
"Tiểu Liên, muội thả Sa nhi ra chuyện lúc trước huynh sẽ không truy cứu.
Chúng ta vẫn sẽ là huynh muội tốt của nhau."
"Dạ Xuyên huynh, chúng ta còn có thể quay lại như trước kia sao?"
Bàn tay cầm dao khẽ run rẩy.
Diệp Liên nhìn vào ánh mắt đối phương, nàng quả thật đang nao núng dao động với lời nói đường mật hứa hẹn ấy.
Cơ may còn chưa tới một bóng đen đã từ màn đêm bước ra cố tình dập tắt đi tất cả.
Nam nhân cao lớn đẹp đẽ như tượng tạc một thân hắc y tà mị ngạo kiều, phất trần cán ngọc trong tay, từng bước chân vững chãi tiến tới nhếch môi cất lời cố tình dời đi sự chú ý của Dạ Xuyên cùng vị tiểu sư muội nhà gã.
Hoàng diệp toàn gã chẳng theo phe nào cả gã chỉ muốn một tay bắt trọn thiếu niên khả ái kia, tận lực dày vò cho tới chết.
"Diệp Liên à, muội đừng nghe lời Dạ Xuyên nói, đệ ấy chỉ là đang gạt muội, ngay khi muội giao tên tiểu yêu này đệ ấy sẽ một kiếm giết chết muội."
Dạ Xuyên nhíu mày phản bác.
Thâm tâm hắn chưa từng nghĩ tới trường hợp này và hắn cũng sẽ không xấu xa tới như vậy.
"Diệp Liên, huynh chưa bao giờ gạt muội huynh đã nói thì nhất định sẽ làm.
Muội mau buông tay đi, giờ vẫn còn kịp."
"Diệp Liên đừng nghe đệ ấy nói, muội mau giết tên tiểu yêu này đi, nó chính là kẻ thù của muội.
Chỉ cần nó chết Dạ Xuyên sẽ quay lại như trước đây."
"Tiểu Liên đừng nghe huynh ấy nói.
Nếu muội thật sự ra tay với Tử Sa, ta sẽ giết chết muội."
Dạ Xuyên nhíu mày lớn tiếng.
Hốc mắt Diệp Liên phút chốc mở to.
Còn ai kia đã nhếch môi cười thầm.
Hai nam nhân lời qua tiếng lại một hồi quả nhiên đã chọc cho tiểu sư đệ mất đi bình tĩnh.
Chẳng cần tốn sức gã cũng dụ được muội muội về phe mình.
"Diệp Liên muội nghe rõ rồi chứ Dạ Xuyên mà muội yêu thương bấy lâu thật sự muốn giết muội vì con tiểu yêu này đấy.
Muội sáng mắt ra chưa?"
"Lãnh Dạ Xuyên, tình nghĩa huynh muội bao năm qua không bằng một tên tiểu yêu hạ đẳng này.
Quả nhiên là vậy, quả nhiên là vậy."
Khóc cười lẫn lộn trong đôi mắt căm phẫn, nữ nhân ai oán nhìn người thương gần trong gang tấc bỗng chốc trở nên quá xa vời, trách nàng bấy lâu ôm mộng liêu trai, đa tình quá đỗi.
Nam nhân ấy chẳng hề yêu nàng, trái tim sớm đã trao cho con tiểu yêu hèn mọn.
Quá căm hận nàng gào lên lưỡi dao trên tay một đường ấn xuống.
Máu văng lên không trung, cả thân thể kiều mị đổ gục xuống.
Hoàng diệp liên mặt cắm vào trong đất, dao găm theo đà một đường lao về phía trước mém xíu ghim vào lồng ngực của Diệp Toàn gã vội vung phất trần gạt sang bên.
Chỉ chờ có thế Lãnh Dạ Xuyên đã ôm theo đồ nhi phi thân vào màn đêm mất dạng.
"Lãnh Dạ Xuyên đệ đừng có chạy.
Mau đứng lại cho ta."
Hoàng Diệp Toàn tức giận rống lên đuổi theo bất quá cũng chỉ là ôm chút tia hy vọng cuối cùng, khinh công của tiểu sư đệ khắp xứ sở này e chỉ có một người đuổi kịp, người đó lại đã không còn trên xứ sở này nữa rồi.
"Đại...sư huynh."
Tiếng thều thào phía sau làm gã dừng bước.
Hoàng diệp liên bị trúng một trưởng từ sau lưng, máu đào hơn ao nước lã gã thật sự không nỡ bỏ mặc.
Diệp toàn pháp sư đành quay lại bế hoàng muội lên đem về chữa trị.
Ẩn nhẫn bỏ lại người thương đâu đó trong màn đêm u tối.
Xưa nay tiểu sư đệ chưa từng dùng tới thủ đoạn đánh lén sau lưng bao giờ, quả nhiên vì yêu sẽ khiến cho con người ta thay đổi.
Vì yêu sao?
Yêu một kẻ hạ đẳng chẳng khác nào sâu mọt.
Trong mắt gã thích tử sa chỉ là sâu mọt mà thôi.
Lãnh dạ xuyên, hoàng diệp toàn ta cược lớn một chút.
Đem cả tính mạng của ta ra chơi với đệ một phen.
Không thu phục được đệ ta không mang danh họ hoàng