Đêm hôm đó nơi nhà chứa củi phía tây Tàm viện, bọn sát thủ từ trên mái nhà đáp xuống vung chân đạp hai cước vào cánh cửa.
Cánh cửa mở bung ra.
Cả quá trình vô cùng nhanh gọn.
Đập vào tầm mắt bọn chúng là tấm lưng thon thả cùng mái tóc đen dài của muội muội chủ nhân, cặp mắt bọn chúng híp lại mừng rỡ.
"Hoàng Diệp cô nương!"
Nghe động có người gọi tên mình, vị cô nương kia liền quay lại, một gương mặt khả ố đập vào tầm mắt, ai nấy há hốc mồm kinh sợ.
Trước mắt bọn chúng là một tên bán nam bán nữ, môi má hồng hồng, chân mày đen sậm, hai mắt tròn xoe chớp chớp bỡn cợt, giọng nói ẻo lả cất lên lại càng buồn nôn thập phần.
"Ây dô, các huynh đài đây là tìm tiểu muội sao hở.
Mời vào, mời vào.
Tiểu muội chơi cùng các huynh nha."
Đám sát thủ một trận rét lạnh quay đầu đi ra: "Chúng ta tìm lầm chỗ rồi."
Lúc này từ ngoài cửa, giọng Ngải Tử Ưu vang lên.
"Không nhầm.
Giết sạch cho ta."
Hai mươi đệ tử Trúc Lâm Phong dẫn đầu là Tử Nham cùng nhau tuốt kiếm xông vào, hai bên giáp chiến kịch liệt.
"Rẹt." Một tên sát thủ trúng chiêu của Tử Nham ngã lăn xuống trước mặt tiểu tử mồ côi vẩn nữ trang kia, nó giật bắn cả người bật kêu lên:
"Oa oa đáng sợ quá, đáng sợ quá!"
Sau đó lồm cồm một đường men theo góc tường bò ra ngoài, nhìn thấy Ngải Tử Ưu đang đứng hiên ngang chắp tay sau đít, nó cười hề hà phủi phủi y áo đứng dậy.
"Đại sư huynh, thấy đệ biểu hiện lúc nãy thế nào?"
Ngải Tử Ưu nuốt một ngụm nước bọt nặn ra một câu.
"Vô cùng tốt, xuất sắc!"
"Ha ha đa tạ đại sư huynh khen ngợi, chỗ đao kiếm không có mắt này đệ vẫn là cáo lui trước a sư huynh."
"Được."
Tiểu tử bán nam bán nữ chạy vội đi sau cái gật đầu.
Ngải Tử Ưu vẫn đứng đó lặng yên nghe tiếng binh khí chạm nhau choang choang trong căn nhà chứa củi, chỉ một lát sau chúng môn đệ mang theo vài vết xây xát trên thân bước ra.
"Đại sư huynh, đã diệt sạch."
"Tốt, giờ thực lực tên pháp sư đó lớn mạnh, chúng ta không thể đối đầu trực diện.
Bọn chúng đến gây hấn một tên giết một tên, mười tên giết mười tên, chặt đứt vây cánh của gã, tới chừng đó chúng ta sẽ xông vào diệt tận ổ."
"Đại sư huynh, có cần bẩm báo chuyện này với sư phụ?"
"Không cần, sư phụ đã giao cho ta, đừng làm phiền đến người.
Các đệ mau kêu đám hạ nhân đến thu dọn tàn cuộc đi."
"Dạ, đại sư huynh!"
Ánh mắt Ngải Tử Ưu trầm xuống.
Trong lòng thiết nghĩ.
Sư phụ thiện lương đến vậy lại nặng tình nghĩa đồng môn, nếu biết hắn lợi dụng ả tiện nhân kia dẫn dụ bọn chúng tới chắc chắn không đồng ý.
Hắn đành âm thầm ra tay một mình, đi một bước tính một bước.
Chỉ có gã biến mất khỏi cõi đời, sư phụ và tiểu sư đệ mới được yên ổn.
....
Sáng ngày hôm sau trên sân điện Thích La, chúng môn đệ chia nhau hai người một cặp cùng luyện kiếm.
Thích Tử Sa cũng bắt cặp đấu với một môn đệ, cư nhiên chỉ vài ba chiêu y đã hạ người ta đo ván, lưỡi kiếm kề vào động mạch cổ.
Kẻ đó bật a lên một tiếng kinh hỉ.
"Tiểu sư đệ, đây là chiêu thức gì lạ vậy, huynh chưa nhìn thấy bao giờ?"
Thiếu niên có chút ngại tay xoa chóp đầu cười xòa: "Ha ha đệ cũng không biết nữa, dường như trước đây có từng học qua rồi nhưng lại không nhớ là đã học ở đâu?"
"Ể có khi là trước lúc đệ mất kí ức từng bái một võ sư nào đó, cũng chỉ có vậy, đệ dạy ta liền đi."
"Được, đệ đánh lại một lần.
Huynh xem cho kĩ nha."
Tử Sa vung đường kiếm mấy lượt, toàn những tư thế kì lạ.
Đối phương một đường tập theo nhưng mãi vẫn không thể nào phát ra uy lực như tiểu sư đệ.
"Tiểu sư đệ, rốt cuộc trước đây đệ bái võ sư nào vậy, ta khí lực tràn trề đánh theo chiêu thức của đệ mà vẫn không phát huy được uy lực, còn cảm thấy có chút bế tắc đường vận khí?"
"Hơ đệ cũng không nhớ nữa, chỉ là tùy tiện đánh bừa." Thiếu niên ngập ngừng lúng túng.
Lãnh Dạ Xuyên nãy giờ đứng ở đằng xa vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ dáng vẻ của người thương, bấy giờ thấy vậy hắn mới cất bước tới.
"Sa nhi à, đây là võ công ngoại đạo lại có chút tà, càng luyện càng hút lấy trượt khí tích vào đan điền.
Các con lâu nay tập theo phương pháp của bổn môn, hấp vào tinh túy của thiên địa, hai luồng khí nghịch nhau đương nhiên dẫn đến bế tắc, còn tập nữa sẽ mất mạng."
Cả hai nghe xong một trận rét lạnh, Tử Sa có chút áy náy ngón tay gãi mũi, giọng nhỏ xíu: "Sư phụ, ta không cố ý."
Lãnh Dạ Xuyên không nhìn y mà hừ lạnh một tiếng: "Sa nhi to gan, liền bước vào điện quỳ ba tuần nhang đi."
Mắt mở to thiếu niên ngẩn người nhìn nam nhân bạch y, muốn tìm đâu đó chút biểu hiện trêu chọc nhưng không có, diện mạo nghiêm túc lạnh băng.
Y đã nói không hề cố ý rồi mà vẫn trách phạt, có phải muốn y bẽ mặt trước bao người không.
Sư phụ ngươi thật ác.
Thiếu niên mím môi chẳng chịu vào trong lãnh phạt như mọi lần, cố tình hất cằm cương lại với Dạ Xuyên.
Môn đệ kia thấy vậy vội lật đật xin thay:
"Bạch sư phụ, tiểu sư đệ không cố ý, chỉ là chợt nhớ ra chiêu thức này đã từng học ở quá khứ, cũng là đệ tử yêu cầu đệ ấy dạy lại.
Mong sư phụ giơ cao đánh khẽ tha cho đệ ấy một lần."
Mặc ai đó đang nói.
Hai sư đồ vẫn nhìn nhau mắt to trừng mắt bé, đồ nhi ngày càng bước bỉnh là Dạ Xuyên chiều hư y rồi.
Thiếu niên ngược lại ấm ức cho rằng sư phụ không thương mình.
Hốc mắt đỏ hoe ngấn nước.
Trong lòng Dạ Xuyên lập tức gõ bong một tiếng trái tim hẫng nhịp, đồ nhi khóc hắn chịu không nổi.
Vài giọt nước mắt cá sấu của y còn hơn đao thương vạn tiễn, hắn bị thương nghiêm trọng rồi.
"Bỏ đi."
Dạ Xuyên thấp giọng đoạn quay lưng rời khỏi Thích La điện.
Hắn sợ còn nán lại sẽ làm ra những hành động vượt khỏi thân phận sư đồ.
Trót nếm trái cấm thế gian đời này liền say trong mộng mị.
Cứ vậy Dạ Xuyên bỏ qua cho Tử Sa, nếu là trước kia sẽ nghiêm khắc tới cùng.
Hắn thay đổi rồi, vì y mà thay đổi.
Sư phụ...
Bóng lưng cao lớn uy nghiêm, bạch y thoảng hương hoa lài sáng sớm.
Thiếu niên ngây ngốc đứng nhìn theo, chẳng biết vì sao phu quân ngày càng đẹp lạ lùng tới như vậy, hắn rốt cuộc lúc nhỏ đã ăn uống cái gì mà lớn lên.
Nếu có ngày không còn nhìn thấy hắn, y chắc chắn lâm bệnh tương tư mà chết.
Thình thịch
Thình thịch...
Bỗng từ đâu tiếng chân lịch bịch chạy tới, chúng môn đệ ngoái nhìn.
Chẳng mấy chốc tiểu tử mồ côi đã đối diện cùng Dạ Xuyên, mặt mày nó trắng bệch như vừa bị cắt tiết, hơi thở hổn hển mang theo âm thanh run rẩy.
Người nó bé ri nhưng giọng thì oang oang, cả sân điện đều nghe thấy cả.
"Bẩm Thượng tiên, ngoài kết giới có một tên tự xưng là cận vệ của đại vương Yên Đô.
Hắn một thân toàn máu, nằng nặc đòi gặp người cho bằng được.
Người mau ra xem hình như tên đó sắp chết rồi a."
Mi mục khẽ động, Lãnh Dạ Xuyên một đường rời đi, cư nhiên phía sau là một cái đuôi sam dài loằng ngoằng đeo bám.
Chúng môn đệ tò mò chạy theo, tiểu yêu cũng tò tò chạy theo chỉ là không dám tới bên nam nhân bạch y, sợ hắn trông thấy lại quát nạt.
Nói coi, phu quân của y sao lại hung dữ quá vậy.
Dẫu biết thế nhưng muộn rồi, y chính là một kẻ cuồng phu, yêu phu quân tới chết, phu quân hung dữ nhưng đáng yêu vô cùng.
Phu quân hung dữ với y và cũng ngọt ngào với y, như lời phu quân từng nói quả thật y ưa cứng không ăn mềm.
Nửa đường nghĩ ngợi lung tung, thiếu niên vò đầu xấu hổ.
Ra tới bìa rừng trúc, đập vào tầm mắt mọi người là một nam nhân trong bộ giáp phục Yên Đô, một thân đầy máu bê bết, lão gia nhân cùng một số hạ nhân đang túm tụm quanh hắn.
Mệt tới đứt hơi sắp chết nhưng vừa trông thấy Lãnh Dạ Xuyên ngồi xuống trước mặt mình, kẻ đó đã mừng rỡ vươn bàn tay đầy máu túm lấy y áo trắng tinh của hắn, thều thào.
Kẻ đó không phải ai xa lạ chính là Lỗ Thế, cận vệ của đại vương Yên Đô.
Diện mạo hắn khá oai phong tuấn tú ai nhìn qua một lần đều sẽ ghi nhớ cả.
"Thượng tiên, người đến rồi..."
Lỗ thế tay máu nắm lấy áo trắng nam nhân tuấn lãng trước mặt, ngẩng đầu cuống quýt.
Lão gia nhân bên cạnh thấy vậy rút áo chủ nhân ra, gằng giọng gắt lên: "To gan, ngươi làm bẩn áo của Thượng tiên."
Kẻ sắp chết vội thu tay về áy náy vô vàn:
"Thượng tiên, tại hạ thất lễ."
Lão gia nhân còn định mắng chửi, Dạ Xuyên đã giơ tay can ngăn, mắt hướng nhìn cận vệ kia: "Được rồi, ngươi nói chuyện chính đi."
"Bẩm Thượng tiên xin người mau cứu đại vương tại hạ, gã pháp sư kia dấy binh tạo phản, hiện giờ đại vương cùng một số binh lính thân cận bị vây ở Đường Tầm.
Tại hạ liều mạng trốn ra được đến đây báo tin, giờ vương triều Yên Đô đang nghiêng ngửa, chỉ có