Tẩm điện phía Bắc
Nam nhân cao lớn uy vũ trong bộ vương phục thường ngày ngồi tựa lưng vào chiếc gối bông mềm trên long sàn, mắt dán vào cuộn tấu sớ trong tay.
Lỗ cận vệ bên cạnh cất tiếng nói:
"Bẩm đại vương, số tù binh đó nhất quyết không chịu quy thuận.
Chúng ta có nên giữ lại?"
"Bộ tộc phía Bắc đang rục rịch xâm lấn, lúc này rất cần thêm binh lực, trước giữ mạng chúng lại.
Nếu chúng không chịu đầu hàng liền làm đá lót đường...khụ khụ..." Nam nhân đột nhiên bật ho lụ khụ.
"Đại vương, người không sao chứ đại vương?"
Rõ ràng vết thương không nặng mấy sao tự dưng sắc diện chủ nhân trở nên nhợt nhạt trưa giờ còn húng hắng ho nữa chứ, có chuyện gì làm hắn phiền lòng sao?
Lỗ cận vệ vuốt vuốt tấm lưng to lớn của đối phương chẳng chút e dè kiêng kị thẳng tới còn đem cốc nước đút cho uống.
Lòng lo lắng không yên.
"Đại vương người nên nghỉ ngơi, vết thương chưa lành, số tù binh cứng đầu kia cứ giao cho thuộc hạ giải quyết."
Ánh mắt nam nhân âm trầm: "Bộ tộc ở Sóng đảo vô cùng hiếu chiến, giờ biết tin pháp sư tạo phản bổn vương chỉ lo chúng cùng các bộ tộc phía Bắc kết bè lại mưu phản, các nước lân bang lại đang lăm le dòm ngó.
Thù trong giặc ngoài tứ bề ngươi bảo bổn vương làm sao có thể kê cao đầu?"
"Đại vương, thuộc hạ có ý này, hay là người thỉnh Bạch Vương Thượng tiên ở lại phong làm hộ quốc sư Yên Đô.
Có người ấy phò trợ đại vương như hổ mọc thêm cánh, còn lo thù trong giặc ngoài."
"Hừ, ngươi tưởng bổn vương không từng hỏi qua sao.
Người ấy nói với bổn vương không muốn can dự vào chuyện triều chính, cùng pháp sư kia tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
À phải rồi, nhắc tới mới nhớ có tin tức gì của gã không?"
"Đại vương yên tâm, thuộc hạ đã cho dán cáo thị khắp nơi, không bao lâu nữa sẽ bắt được tên pháp sư bại hoại đó."
"Dạ yến chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Dạ đại vương yên tâm, đã hoàn tất đâu vào đó.
Nhưng còn chuyện kia có nên nói qua Thượng tiên một tiếng, dù gì người cũng là sư phụ của Tử Sa, đại vương làm vậy e rằng..."
"Hừ, ta thân là vương một quốc.
Thượng tiên chắc sẽ không gây khó dễ gì ta đâu."
Hy vọng là vậy.
Lỗ cận vệ trầm ngâm mắt buồn rười rượi.
Thâm tâm còn không rõ chủ nhân muốn đem thiếu niên Trúc Lâm Phong kia tới điện thờ làm lễ, hoàng đệ chỉ là cái cớ, lúc hạ bảng sắc phong thì chính là hoàng phi không sai không khác.
Biết rồi thì có thể thay đổi được gì.
Bao năm qua theo hầu cận cùng chủ nhân vào sinh ra tử chưa bao giờ chủ nhân để mắt tới hắn.
Chỉ có hắn âm thầm luyến ái chủ nhân mà thôi.
Vậy mà vừa mới gặp thiếu niên ấy không bao lâu đã động lòng yêu thích.
Một mối lương duyên trời định là đây sao?
Đại vương à, thôi thì Lỗ thế chúc người hạnh phúc với người ta.
Còn thuộc hạ ấy à, vẫn như trước kia mãi mãi âm thầm đi theo bên cạnh người.
Lúc người nguy nan xả thân che chắn, lúc người hạnh phúc thuộc hạ sẽ yên lặng đứng về một bên mà mỉm cười, có biết đâu trong lòng âm thầm nhỏ lệ.
Nam nhân ấy à, chẳng thể tùy tiện khóc đâu, chỉ có thể rơi lệ trước mặt người yêu thích mình.
Vì thế cả đời này đại vương chẳng bao giờ nhìn thấy kẻ hèn này khóc lóc trước mặt người bao giờ cả đâu.
Đại vương...
....
Màn đêm buông xuống, nơi sảnh điện vương cung, dạ yến rình rang long trọng.
Trên long ngai, Hà Đồ một thân vương phục thập phần uy mãnh, khí phách ngời ngời.
Dưới sảnh, Lãnh Dạ Xuyên cùng hai đệ tử và quan viên thân tín trong bộ triều phục ngồi theo từng bàn nối dài hai bên tả hữu, trên bàn bày mĩ tửu, cùng cực phẩm nhân gian khó tìm cầu.
Gương mặt ai cũng rạng rỡ chất đầy hoa cỏ như tiết trời đầu xuân.
"Dạ yến đêm nay trước tiên bổn vương muốn đa tạ ơn cứu giá của Thượng tiên, nhờ có người mà bổn vương hôm nay còn ngồi đây cùng các chư vị ái khanh.
Thượng tiên, trước bổn vương xin kính người một chung."
Bậc quân vương sang quý đứng dậy tay ngọc tay ngà nâng lên một chung rượu hướng nam nhân bạch y ngồi phía dưới điện.
Mỉm cười trịnh trọng.
Nam nhân ấy đứng dậy tay cầm chung rượu đáp lễ đoạn kề lên miệng uống cạn, đám quan viên cũng hướng nam nhân ấy mà kính rượu.
Tử Sa hai mắt tròn xoe kinh ngạc quay đầu sang bên cạnh ghé tai Tử Ưu nhỏ tiếng: "Đại sư huynh, quy củ trong môn ta cấm rượu sao sư phụ lại..."
Tử Ưu mỉm cười xòa: "Kia chỉ là nước lã, đệ tưởng sư phụ uống rượu sao?"
Tử Sa vội lấy đũa gắp lựa thức ăn trên bàn đảo qua đảo lại, mắt mở to chớp động: "Vậy đây cũng là thức ăn tinh khiết cả á?"
Tử Ưu gật đầu vươn tay gắp một miếng súp nấm hương hạt sen bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, chậm nói: "Sư phụ vốn không thích yến tiệc náo nhiệt thế này nhưng đại vương kia đã mở miệng, không thể từ chối, chỉ đành lấy nước lã thay rượu cạn chung cùng mọi người để tránh thất lễ.
Đệ lại chẳng biết gì cả, đệ thực ngốc."
"Thì đúng là đệ ngốc thật mà, sư phụ cũng thường bảo thế."
Tử Sa bĩu môi cầm cái chung lên sóng qua sánh lại thầm nhỏ lệ trong lòng.
Đây cũng là nước lã sao?
Nguyên lai lúc chiều nghe các cung nữ bàn tán xôn xao về dạ yến náo nhiệt, rằng có bồ đào túy thơm ngon vô cùng.
Y muốn nếm thử xem mùi vị của nó ra sao, rốt cuộc đây chỉ toàn là nước lã, nhạt nhẽo chán phèo.
Rượu mà mọi người luôn miệng ca thán rốt cuộc là thế nào.
Y muốn uống rượu, y thật muốn uống rượu a.
Nhìn đoàn ca vũ múa hát rộn rịp, nhìn đám quan viên không ngừng kính rượu, miệng ăn miệng nói cười cười vui vẻ.
Thích Tử Sa ấm ức trong lòng, đôi đũa trên tay vô thức mà đâm chọt thức ăn trên bàn đến nát tả tơi.
Đồ nhi vừa ngốc vừa đáng yêu.
Dạ Xuyên chăm chú nhìn y, khóe môi bất giác hiện ý cười.
Thức ăn nuôi sống chúng sinh nào có tội tình gì với ngươi Thích Tử Sa, ngươi lần trước uống rượu quậy ta cả đêm không ngủ được, giờ vẫn còn muốn?
"Hơ...Sư phụ..."
Thiếu niên vô tình quay sang bắt gặp phải ánh mắt si mê ái nhân đang nhìn mình, mặt y ngốc luôn.
Dạ xuyên gắp nấm hương bỏ vào bát y.
Nhỏ giọng bảo: "Sa nhi cho con."
Cúi nhìn bát con trong có miếng nấm vừa thơm vừa ngọt thiếu niên thích muốn chết còn mím môi mà bảo:
"Sư phụ ta muốn ăn củ cải trắng."
"Hảo, về nhà phu quân liền nấu cho em ăn."
Đồ nhi làm nũng.
Dạ xuyên hết mực cưng chiều.
Đáp lời như thế thì chính là hại chết y rồi.
Tử sa mặt lập tức đỏ bừng xấu hổ, tim đập lịch thịch.
Cả hai nhìn nhau giấu tơ lòng trong đáy mắt.
Dạ xuyên ẩn nhẫn, đồ nhi mấp máy khóe môi muốn nhớm tới hôn phu quân.
Giữa chốn đông người quá mức nguy hiểm, chỉ cần nhìn nhau thôi phía dưới cũng có thể trở nên dị thường.
Thế này cũng quá mức sâu đậm rồi đi.
Dạ Xuyên thở hắt ra một hơi đem chung rượu lên nheo mắt nhìn đồ nhi.
Tử Sa hiểu ý liền lặp lại hành động của hắn rồi cả hai cùng nhau uống cạn.
Mấy ngón tay be bé cũng dần buông lỏng dưới lớp y.
Hai sư đồ hòa nhã vừa dùng yến vừa chuyện trò, cơn khát tình dần lắng xuống.
Tử Ưu ngồi bên cạnh nhận ra sự cố nho nhỏ, hắn tủm tỉm cười.
Tinh mắt còn nhìn thấy trên cần cổ trắng nõn của tiểu sư đệ có một vết đỏ thấp thoáng ẩn sau cổ áo.
Xem ra buổi trưa nay quả thật vất vả cho tiểu sư đệ rồi.
Hi vọng từ nay đệ nhớ đời, đừng hành sự như một đứa trẻ nữa.
Dạ yến rình rang long trọng, ca vũ hết tốp này tới tốp khác thay phiên nhau múa hát, rượu vơi đi lại đầy.
Quá nửa canh giờ sau ba sư đồ Dạ Xuyên nhìn nhau tính đứng dậy chào từ biệt đại vương lên đường về Trúc Lâm Phong.
Nào ngờ một tiếng nói quen thuộc đã vang lên, gọi tên thích tử sa khiến y giật mình.
"Thích Tử Sa!"
Ngước nhìn về trên ngai cao tại thượng, là đại vương đang gọi tên y.
Nãy giờ ngó xuống thấy hai sư đồ bọn họ liếc mắt đưa tình bậc quân vương sớm đã lấy làm chướng mắt.
"Dạ tiệc đêm nay trước đông đủ chư vị ái khanh, bổn vương xin thông báo một tin quan trọng.
Bổn vương sẽ sắc phong Tử Sa làm Hoàng đệ, ngày mai làm lễ tại điện thờ cùng chiêu cáo trước quần thần và con dân Yên Đô."
Bấy lâu tin tức đại vương si mê một thiếu niên ngoại quốc sớm đã lan truyền khắp yên đô.
Đám quan viên chẳng lấy làm kinh ngạc phản đối, ý vương làm trọng chính là hoan hỉ đứng cả dậy hướng bậc quân vương chúc mừng.
"Chúc mừng đại vương!"
"Chúc mừng đại vương!"
Tử Sa hai mắt xoe tròn kinh ngạc, nhất thời chưa biết làm ra cái loại hành động nào cho phải, một giọng nói không nặng không nhẹ đã vang lên.
"Đại vương, chuyện sắc phong không phải là chuyện đùa, liên quan đến vận mệnh của cả quốc gia.
Xin đại vương cân nhắc, vả lại đồ đệ này của bổn tọa tính tình trẻ con, không thích hợp vào chốn thâm cung.
Y là ba ngày sẽ chạy mất."
Hà Đồ mỉm cười nhìn Dạ Xuyên: "Thượng tiên, về điểm này xin người chớ lo.
Bổn vương đã hỏi qua ý của Tử Sa, em ấy cũng đã gật đầu chấp thuận làm người một nhà cùng bổn vương."
Nghe đến đây Dạ Xuyên mâu quang đều nhíu chặt, quay nhìn thiếu niên đứng ngốc.
Thích Tử Sa y chính là giật bắn người vì cái ánh mắt tang tóc của ai kia, khắp thân rét lạnh.
Lời hôm đó y vốn thuận miệng nói suông thôi mà, thế nào tên đại vương này lại làm thật, phong cho y cái gì "Hoàng đệ" là trở thành người trong hoàng tộc Yên Đô sao.
Y nào có muốn.
Chi bằng hắn ban hôn cho y cùng sư phụ, y là cảm tạ cả dòng cả tộc ba đời tổ tông nhà hắn.
Hà Đồ cái gì, gọi hắn là hồ đồ thì đúng hơn.
Đại sư huynh ơi, toi đời tiểu đệ rồi.
Sư phụ sẽ không vì chuyện này mà bơ đệ luôn đó chứ?
Thiếu niên mếu máo nhìn Ngải Tử Ưu.
Hắn lắc đầu thở hắt ra một hơi.
"Tiểu sư đệ không muốn tại sao lại đi hứa với người ta.
Đã từng nói qua đệ uốn lưỡi ba tấc trước khi nói đệ tại sao vẫn tùy tiện như vậy, lần này gây ra họa lớn rồi."
Trên đại điện hai nam nhân cao lớn uy vũ vẫn lời qua tiếng lại tranh luận với nhau.
Đám quan viên tròn mắt đứng nhìn.
Tình cảnh thập phần căng thẳng.
"Đại vương, chắc có lẽ người đã hiểu lầm ở đâu đó.
Cho dù Thích Tử Sa đồng ý, thứ cho Lãnh Dạ Xuyên ta cũng không thể chấp nhận."
"Thượng tiên, Tử Sa tuy là đệ tử Trúc Lâm Phong nhưng cũng có quyền tự do quyết định cuộc đời mình.
Nếu bổn vương nhớ không nhầm thì lúc trước em ấy chính là vì cấm chế môn quy khắt khe mà rời đi.
Giờ em ấy đã có con đường riêng người nên hoan hỉ mới phải.
Giáo phái người đến hai ngàn môn đệ thiếu đi một Thích Tử Sa thì có đáng là gì.
Huống hồ em ấy còn quá nhỏ chưa hiểu sự đời người thân là sư phụ chắc sẽ không đành lòng để tương lai của em ấy vùi chôn nơi thâm sơn cùng cốc ấy đâu phải không Thượng tiên?"
Bậc quân vương nói không hề sai.
Dạ Xuyên cũng đã từng lường qua chuyện này.
Một đời hắn bái sư và rồi thu nạp môn sinh dạy học, sống nơi rừng sâu núi thẳm không dây vào chốn quan trường càng không có quyền lực trong tay.
Hắn rất nghèo bản thân chẳng có mấy đồng lận túi chỉ có Trúc Lâm Phong mà thôi.
Bao nhiêu học phí đều dùng cho việc chi trả nuôi sống mọi người trên dưới trúc lâm phong cả rồi.
Cuộc sống của hắn chính là đơn giản bình thường như vậy.
Nhưng thiếu niên kia vẫn đồng ý đi theo hắn mà, có những thứ quyền lực phủ trùm cũng chẳng thể nào khuất phục được, đại vương quên mất tự nguyện sao.
Tình yêu chính là thứ chẳng thể nào ép buộc, chỉ có thể dùng trái tim chậm rãi mà cảm nhận.
Ván cờ này chẳng cần phải đấu nữa mà làm gì.
Dạ Xuyên quay qua nhìn thiếu niên đang đứng bên cạnh rồi hướng kẻ ở ngôi cao mà trầm giọng bảo:
"Đại vương người nói không sai.
Tử Sa tuy là đệ tử Trúc Lâm Phong nhưng con đường y đi không do Lãnh Dạ Xuyên ta quyết định.
Bổn tọa càng không miễn cưỡng ép buộc ai cả.
Nếu muốn công bằng chi giờ ngay tại đây người hỏi rõ Thích Tử Sa xem em ấy muốn thế nào.
Nếu em ấy muốn ở lại đây với ngài bổn tọa tiệt nhiên không phản đối nửa lời, lập tức rời đi."
Quan viên xầm xì nhìn nhau gật đầu cảm thấy vô cùng có lí và thỏa đáng.
Kẻ trên ngôi cao ấy vậy mà đứng im bất động không hề hé môi nửa lời.
Biết trước kết quả đại vương nào dám hỏi, mặt mũi còn đâu.
Lỗ cận vệ bội kiếm giắt hông đứng cạnh đã vô cùng nôn nóng, hiếm có dịp Thượng tiên cho cơ hội tốt sao đại vương còn chần chừ gì mà chưa chịu hỏi.
Thiếu niên ấy một hai đòi tới đây còn chẳng phải muốn gặp người sao.
Chẳng lẽ không phải vậy?
Cận vệ lờ mờ nghĩ ngợi rất nhanh liền đã có câu trả lời.
Thiếu niên dưới điện bất quá giấc này còn nôn nóng hơn vạn phần.
Nghe sư phụ nói chọn đại vương thì hắn liền rời khỏi nơi này bỏ y lại một mình, thiếu niên tá hỏa tam tinh rồi.
Chẳng còn biết xấu hổ là gì nữa.
Tử Sa áp sát tới nắm chặt lấy bàn tay to lớn của phu quân, hướng kẻ đứng trên ngôi cao mà gấp giọng hỗn loạn.
"Đại vương à người không cần hỏi nữa.
Sư phụ không hề ép buộc ta.
Là ta cam tâm tình nguyện ở lại Trúc Lâm Phong, ở