Lãnh Dạ Xuyên ngồi xuống khoanh chân ngưng thần theo mùi hương tiên khí gieo trên chiếc vòng xá xị chẳng bao lâu hắn đã tìm ra được vị trí của đồ nhi.
Ánh đuốc lập lừng sáng rực một góc rừng, chúng môn đệ vừa hay chờ tới:
"Bạch sư phụ, xảy ra chuyện không hay, Hoàng cô cô đã trốn thoát khỏi nhà chứa củi."
"Ừm, vi sư biết rồi." Dạ Xuyên phủi y dưới đứng dậy gấp giọng phân phó:
"Tử Nham, con ở lại an bài cho các môn đệ bị thương.
Ưu nhi theo vi sư đi cứu Tử Sa."
"Dạ, sư phụ!"
Cả thảy nhìn theo bóng dáng hai sư đồ Dạ Xuyên rời đi, ai nấy nơm nớp lo lắng.
Trong một đêm Hoàng cô cô trốn thoát, đồng đạo bị thương hơn nửa.
Tiểu sư đệ còn bị bắt đi lành ít dữ nhiều.
Tên pháp sư yên đô đêm nay chơi lớn.
Trúc lâm phong chẳng còn ngày bình yên.
Tiểu sư đệ không biết kiếp trước đã tạo phải nghiệp gì, hết sư phụ ngược đãi giờ lại bị bắt đi sống chết không rõ.
Yêu sư phụ làm chi cho khổ.
Như bọn chúng đây hằng ngày luyện kiếm bắn cung có phải tự do tự tại sướng biết mấy không.
Bên cạnh hầu hạ sư phụ chẳng khác nào làm bạn với cọp với beo.
Mà người thích cọp thích beo thì dạo này rất rất nhiều.
Hiện tại chỉ mong tiểu sư đệ bình an trở về.
....
Vương phủ họ Hoàng Diệp nằm ngoài thành thuộc địa phận kim hải quốc.
Giữa đêm khuya sao sáng đầy trời.
Nam nhân bạch y xuất hiện, tay cầm trường kiếm đằng đằng sát khí xông vào vương phủ.
Nơi khuôn viên rộng lớn gia đinh tay cầm gậy gộc xồng xộc túa ra chắn lối như bầy ong vỡ tổ.
Cơ mà ra một tên nam nhân ấy giết chết một tên, đám còn lại kinh sợ vội dạt sang hai bên chừa một lối vào.
"Hừ, Lãnh sư đệ đến cũng thật nhanh."
Trong sảnh lớn cả nhà ba huynh muội Hoàng Diệp ngồi đường bệ trên ghế cao, ánh mắt thời thời dán chặt lên từng bước chân thanh thoát của nam tử tuấn lãng đang tiến vào phòng, dường như vui mừng lại có chút thất vọng âm ỉ le lói.
"Lãnh sư đệ gấp đến độ này, nửa đêm xông vào vương phủ, con yêu tinh kia thực quan trọng với đệ đến vậy sao?"
Nghe một lời này thiếu niên toàn thân xích lõa đang co cụm trong chiếc nhẫn xanh trên ngón áp út của pháp sư Hoàng Diệp có đương mệt tới thở không ra hơi cũng bật ngồi dậy dỏng tai lên nghe ngóng, hai mắt vụt sáng rỡ, trong bụng mở cờ nhảy loạn.
Hàng loạt biểu cảm hân hoan.
Chỉ bởi vì người thiếu niên ấy mong đợi nhất đã đến.
Gặp được hắn xong rồi ngủm chết y cũng mãn nguyện.
"Hừ, các ngươi đừng nhiều lời vô nghĩa, đồ nhi của ta đâu?"
Dạ xuyên trừng mắt lạnh giọng.
Hoàng Diệp Toàn giơ ngón áp út lên, chiếc nhẫn xanh tỏa khí đen sì, đáy mắt Dạ Xuyên vụt hoảng loạn.
Pháp khí này chẳng những bắt đi linh hồn thể xác còn làm tiêu tán đạo hạnh lũ yêu tinh.
Giam giữ càng lâu hồn phách lẫn thể xác càng bào mòn cho tới khi chỉ còn lại một vũng nước mà thôi.
Quả nhiên đối phương muốn dồn ép mình tới đường cùng.
Dạ Xuyên nhíu mày ẩn nhẫn.
"Nói đi, các ngươi muốn gì ở ta?"
"Lãnh Dạ Xuyên, cái bọn ta muốn đệ có cho được không?" Hoàng Diệp động ngón tay gõ nhịp xuống tay vịn ghế.
Thiếu niên trong nhẫn chao đảo qua lại đầu óc choáng váng.
Ngoài này, chất giọng đầy vô sỉ của Hoàng Diệp tiếp tục vang lên cố tình đẩy nhanh tiết tấu.
Gã muốn bắt đệ đệ từ lâu, tránh đêm dài lắm mộng.
"Dạ Xuyên, đệ chỉ có một con đường duy nhất để chọn đó là ở lại đây với huynh.
Huynh lập tức thả con tiểu yêu này đi quyết không nuốt lời nhưng huynh nhắc cho đệ hay.
Chỉ cần đệ giở trò chiếc nhẫn trên ngón tay huynh lập tức vỡ vụn, một mẩu xương của nó đệ cũng đừng mong nhặt về."
Hoàng Diệp Toàn giơ chiếc nhẫn lên nhếch môi mà uy hiếp.
Dạ Xuyên xưa nay chưa từng sợ bất kì điều gì đêm nay lại bị lời nói này dọa cho sợ thật.
Thiếu niên trong nhẫn chính là điểm yếu chí mạng của hắn, là hắn ghen tới ngu muội để người ta có cơ hội bắt người đi.
Đáng đời hắn tự làm tự chịu trách ai bây giờ.
Dạ Xuyên trầm mặt xuống.
"Được, ta đồng ý.
Ngươi mau đưa chiếc nhẫn cho ta."
Diệp Trúc bật cười bước đến thật gần dùng hai ngón tay nuột nà chạm vào lưỡi kiếm trong tay Dạ Xuyên miết mài lên xuống, một bộ trêu chọc:
"Lãnh sư huynh, bọn ta lấy gì để tin lời huynh đây, võ công của huynh bỏ xa bọn ta đến vài trăm dặm.
Giao nó ra rồi huynh bỏ chạy, bọn ta làm sao đuổi theo kịp.
Chi bằng huynh giao...giao tiên đan cho bọn ta nha."
Cố tình ngập ngừng một chút nàng ta mới nói hết câu.
Lời vừa ra xoáy sâu vào đôi mắt đen thẳm của Dạ Xuyên, hắn vụt bất động thanh sắc không nói không rằng.
Tiên đan là kết tinh của quá trình tu luyện tích góp cả đời, đem giao cho bọn chúng, Dạ Xuyên sẽ chẳng còn lại cái gì.
"Thế nào, đệ không nỡ?"
Hoàng Diệp Toàn nam nhân uy vũ ngồi đường bệ trên ghế cao buông một câu nóng lòng hối thúc.
Bởi gã rất sợ đệ đệ sẽ đổi ý.
Nhưng gã lo thừa thãi rồi Dạ Xuyên xem thiếu niên trong nhẫn như máu thịt của mình.
Dù phải trả bất cứ giá nào đêm nay hắn cũng phải cứu được y.
Không nói một lời Lãnh Dạ Xuyên ngồi xuống khoanh chân ngưng thần, cứ thế ép tiên đan từ đan điền thoát ra bên ngoài.
Ba huynh muội Hoàng Diệp siết chặt nắm tay, hốc mắt trợn trừng kinh hãi vẫn là không ngờ đối phương sẽ làm thật.
Chưa đầy nửa khắc lòng bàn tay trắng như tuyết Dạ Xuyên run rẩy mở ra, trong có một viên tiên đan long lanh đỏ tươi như máu.
"Tiên đan của ta đây, mau thả Tử Sa ra."
Ba huynh muội nhà Hoàng Diệp nhìn tiên đan lại nhìn vào ổ bụng của đối phương, cư nhiên máu đã nhuộm đỏ mảnh bạch y.
Vì con tiểu yêu hạ đẳng đó có thể khiến nam nhân mà bọn họ hết mực yêu thương làm tới mức này sao?
"Lãnh Dạ Xuyên đệ đúng là tên khốn kiếp, chẳng phải đệ ưa thích sạch sẽ sao, đệ còn dùng chung đồ với tên đại vương bỉ ổi kia.
Thân thể nó đã bị hắn ta làm qua thập phần dơ bẩn, đệ còn liều mạng moi tiên đan ra vì nó.
Đệ đúng là tên khốn kiếp.
Tên khốn kiếp!"
Hoàng Diệp Toàn rống lên, chạy xộc xuống nắm chặt lấy cổ áo của Dạ Xuyên đẩy hắn ngã bật ra nền, hai mắt long lên:
"Dạ Xuyên, để ta xem đệ vì nó làm tới mức nào.
Ta hôm nay liền ngay tại đây quan hệ cùng với đệ."
Dứt lời Hoàng Diệp Toàn giục cây phất trần cán ngọc sang một bên, cúi xuống chạm vào bờ môi của Dạ Xuyên mà liếm mút, bạo hôn, mặc cho Dạ Xuyên vùng vẫy chống cự bao nhiêu gã ta vẫn gắt gao giữ chặt lấy thân thể của hắn ở dưới thân mà chiếm cứ mà hôn lộng cái bờ môi vừa mềm ấm vừa nóng bỏng mà gã đã khao khát hằng bao năm tháng qua.
Ướt...
Mất đi tiên đan đồng nghĩa với mất đi tất cả, giờ khắc này Dạ Xuyên chẳng còn cơ hội để trở mình.
Bàn tay đầy máu bị ai kia khóa ra sau, tiên đan rơi lăn lóc.
"Sư phụ, sư phụ!"
Bên trong chiếc nhẫn xanh, Thích Tử Sa rít gào vô vọng, nghe rõ tiếng môi lưỡi va chạm nhau vang lên âm thanh nhọp nhẹp mà da đầu y như muốn lột hết cả lên rồi sau đó nổ tung ra.
"Bọn khốn các ngươi mau dừng lại đi mà, đừng chạm vào sư phụ ta, đừng tổn hại hắn."
"Toàn huynh mau ngừng tay.
Dạ Xuyên đang bị thương đó ổ bụng còn chảy rất nhiều máu.
Huynh đừng kích động mau thả huynh ấy ra."
Tỷ muội song sinh Hoàng Diệp miệng nói tay hè nhau lôi gã pháp sư điên loạn cũng là không lôi nổi.
Hoàng Diệp Toàn gã cao lớn uy vũ vóc dáng chẳng thua kém dạ xuyên là bao.
Cơ mà lời hai vị muội muội đã làm gã thức tỉnh.
Vội ngừng tay lại, Diệp Toàn cúi nhìn nam nhân đang thở hồng hộc bên dưới thân, ngón tay cứ thế thọc vào miệng người ta mang theo một viên độc dược nhét vào sâu trong cuống họng, ép buộc phải nuốt xuống.
"Dạ Xuyên, để phòng đệ không giữ lời hứa, nếu trong vòng hai canh giờ nữa đệ không quay lại đây, thân thể sẽ bị độc phát đứt toàn bộ kinh mạch mà chết."
Miệng nói tay gã tháo chiếc nhẫn xanh đưa cho Dạ Xuyên.
Còn muốn băng bó vết thương trên bụng cho hắn.
Dạ Xuyên gạt phăng ra.
Bảo không cần.
Gã hừ lạnh ẩn nhẫn.
"Nhớ, đệ có hai canh giờ."
Diệp Toàn đứng dậy vươn tay kéo Dạ Xuyên đang nằm trên nền, lần nữa nhận được cái thờ ơ lãnh đạm từ hắn, bàn tay gã lại lần nữa thu về, cứ thế lặng lẽ nhìn Dạ Xuyên loạng choạng rời đi để lại viên tiên đan lăn lóc dưới nền.
Cúi xuống nhặt lên viên tiên đan dính đầy máu của nam nhân vừa mới rời khỏi ấy gã nắm chặt trong lòng bàn tay, ngửa cổ hít sâu một ngụm khí trời giữa đêm khuya lạnh giá.
"Lãnh Dạ Xuyên, hy vọng đệ đừng nuốt lời."
(Chuyển cảnh)
Lãnh Dạ Xuyên mang theo chiếc nhẫn rời khỏi vương phủ ra ngoài liền nhanh chóng mở nắp thả đồ nhi.
Thiếu niên với thân thể xích lõa bỗng chốc hiện ra co cụm trên mặt đất, y cơ hồ muốn ngất đi rồi.
Tuy ở trong nhẫn chưa bao lâu nhưng trước đó bị Hoàng cô cô đánh trọng thương rất nặng, trước đó nữa còn bị sư phụ ngược đãi.
Hiện tại cơ thể sốt cao nóng bừng e rằng chẳng còn trụ được bao lâu.
Biết sư phụ đang bên cạnh nhưng y nói không nổi nữa gục đầu vào người hắn.
Dạ Xuyên bế y lên đi sâu vào trong rừng.
Thân ảnh hai sư đồ nhanh chóng chìm vào màn đêm.
Đại đệ tử của hắn đã đợi sẵn ở đây.
Cũng may trước đó hắn định liệu giữ lại nửa viên tiên đan nếu không bây giờ cứu được đồ nhi về thì cũng là một cái xác không hồn.
Tử Ưu moi trong ống tay áo ra một chiếc hộp gỗ dâng lên cho Dạ Xuyên.
Chẳng màn vết thương trên ổ bụng mình hắn dùng nửa viên tiên đan ấy trị thương cho đồ nhi.
Hào quang phủ trùm cả một góc rừng.
Trải nửa canh giờ sau Tử Sa tỉnh lại trong vòng tay ấm áp của phu quân.
Vừa nhìn thấy hắn y òa khóc nức nở ngồi bật dậy xem vết thương trên ổ bụng hắn, thấy đã băng bó lại rồi y mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không y sực nhớ ra một chuyện quan trọng trong người phu quân vẫn còn một viên thuốc độc.
Ban nãy ở trong nhẫn y đã nghe hết mọi chuyện bọn họ thỏa thuận với nhau.
Sư phụ moi tiên đan cứu y, bị ép uống độc dược nếu trong vòng hai canh giờ không quay lại lấy thuốc giải thì sẽ bị bứt kinh mạch mà chết.
"Sư phụ bây giờ phải làm sao đây ngươi chỉ có thời gian hai canh giờ.
Nãy giờ đã qua hết bao lâu rồi.
Chúng ta mau quay lại đó lấy thuốc giải đi sư phụ.
Mau lên."
Tử Sa đứng bật dậy kéo tay phu quân, mảnh y đắp thân cứ thế tuột xuống để lộ cơ thể xích lõa, một tiếng thét chói tai vang lên giữa cánh rừng đêm tĩnh mịch.
Bấy giờ Tử Sa mới nhận ra cách đó không xa còn có thêm một người.
Y xấu hổ vội ôm chầm lấy Dạ Xuyên, vo thành một cục tròn tròn trong lòng hắn.
Ngải Tử Ưu cũng đã quay lưng đi sau khi thấy một con nhộng to lớn.
Giọng ấp a ấp úng: "Tiểu sư đệ khoan gấp.
Lúc nãy trước khi vào vương phủ sư phụ đã để lại nửa viên tiên đan cho huynh giữ hộ.
Có nó sư phụ sẽ không sao."
"A thật tốt quá rồi.
Vậy ngươi mau nuốt vào đi sư phụ bọn ta giúp ngươi ép chất độc ra ngoài."
Tử Sa ngồi bật dậy nhìn hắn trong mắt có bao nhiêu tươi sáng rạng rỡ cùng hy vọng hân hoan.
Động tác lần nữa làm chiếc áo choàng trượt xuống khỏi bờ vai trơn mịn.
Biểu tình của đồ nhi quá mức đáng yêu.
Dạ Xuyên cười cười kéo áo choàng đắp lên cơ thể xích lõa của y khẽ bảo: "Sa nhi ngoan, ta đã nuốt tiên đan rồi hiện tại vô cùng an ổn, trái lại là con ngày càng sốt cao, thân thể nóng hầm hập.
Chúng ta đi hạ nhiệt một chút nào."
Tử Sa vụt im lặng hai gò má đỏ bừng, Dạ Xuyên cứ thế ôm đồ nhi lại cái đầm nước lạnh ngắt gần đó, cả hai trầm mình xuống dưới.
Ngải Tử Ưu đứng như cây khô mục rỗng quay lưng về phía hai người họ ánh mắt đượm buồn.
Ban nãy sư phụ đã nói dối.
Từ đầu tới đuôi chưa từng nuốt nửa viên tiên đan ấy, chỉ dùng nó trị thương cho tiểu sư đệ.
Hắn cảm thấy sư phụ rất lạ.
Sư phụ rốt cuộc khi vào vương phủ người đã gặp chuyện gì vậy? Sao phải dấu diếm tiểu sư đệ chuyện này.
Tử Ưu cứ miên man suy nghĩ mãi.
Giữa đêm khuya lạnh lẽo.
Trong lòng nước lạnh băng, Lãnh Dạ Xuyên sau khi tắm rửa sạch sẽ thân thể cho Tử Sa, lại ôm y vào lòng thì thầm: "Sa nhi, con còn đau không?"
Tử Sa lắc đầu, hàng mi rũ xuống chớp động, một giọt nước rớt thấm y áo phu quân, bàn tay be bé vươn ra chạm vào ổ bụng đang quấn băng của hắn, nấc nghẹn:
"Sư phụ, câu này phải để ta hỏi ngươi mới đúng.
Ngươi vì ta moi tiên đan cho chúng, vết thương chảy nhiều máu thế này ngấm nước lâu không tốt đâu.
Chúng ta mau lên bờ, ta và Tử Ưu giúp ngươi đẩy độc tố ra ngoài nha."
"Không gấp." Lãnh Dạ Xuyên lần nữa kéo đồ nhi vào lòng, đáy mắt gợn sóng.
"Sa nhi bảo bối, ta muốn nói ta tha thứ cho