Sư phụ đừng đi...
Hức hức...
Mơ màng tỉnh mộng hơi thở ấm nồng vẫn quyện quất bờ môi.
Nhớ phu quân Tử Sa khóc nước mắt lăn dài.
Một bàn tay to lớn cầm khăn mịn lau thấm qua vầng trán rịn đẫm mồ hôi của y nhưng rất tiếc đó không phải là người y mong muốn, đó là đại sư huynh Ngải Tử Ưu.
Hắn ngồi bên mép giường bên cạnh còn có rất nhiều chúng huynh đệ đồng môn.
Sư phụ đã đi rồi.
Muốn nhìn thấy hắn chỉ còn trong mộng mị mà thôi.
Vì sao?
Vì sao bỏ hắn lại một mình.
Hắn đang bị thương, hắn không còn linh lực, hắn không còn gì cả, tại sao bỏ hắn lại đó...
Tử Sa ai oán nhìn ai kia.
Giọng nhỏ xíu như bị bóp nghẹn trong cuống họng.
Nắm chặt chiếc khăn trong tay Ngải Tử Ưu vẫn lặng lẽ đối diện cùng y, không nói một lời.
Cánh rừng đêm mờ ảo.
Bạch y nhuốm máu.
Đôi mắt sâu thẳm của sư phụ vẫn ám ảnh hắn khôn nguôi.
Hắn không còn sự lựa chọn.
Nếu như lúc đó không phải vì ôm tiểu sư đệ trong tay hắn nhất định sẽ kề vai sát cánh cùng sư phụ, hắn sẽ sống chết cùng người.
Một ngày dạy dỗ cả đời mang ơn.
Huống hồ sư phụ cho hắn quá nhiều.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ sư phụ lại một mình đâu.
"Tử Sa đệ đừng nói nữa đại sư huynh qua nay khổ tâm vô vàn.
Nửa đêm ôm đệ về đây huynh ấy đã lập tức tập hợp một số người có tư chất cao nhất quay trở lại cánh rừng hoang.
Nào ngờ tới nơi thì đã quá trễ.
Đám sát thủ vây đầy bờ vực bọn thủ hạ đang hì hục kéo lên một cỗ quan tài.
Ba huynh muội nhà họ Hoàng như kẻ điên dại chốc chốc lại la hét om sòm bảo bọn chúng cẩn thận.
Bọn ta không hề biết bên trong chứa thứ gì mà bọn chúng coi trọng tới vậy mãi khi nắp quan tài mở ra bọn ta mới biết bên trong đựng thi hài của sư phụ.
Xương cốt đều dập nát không còn nguyên vẹn ngón tay cũng bị rơi ra.
Nếu không phải nhìn thấy ấn kí truyền thừa Tiêu Dao sơn bọn ta cũng không nhận ra đó chính là người.
Vì không muốn trở về vương phủ người bị huynh muội Hoàng Diệp bức tới đường cùng phải gieo mình xuống vực thẳm chết thảm.
Tận mắt chứng kiến người ta mang sư phụ đi ngay trước mặt mà chẳng thể làm gì bọn ta đau đớn lắm đệ có biết không.
Huống hồ là đại sư huynh đã theo bên cạnh sư phụ suốt bao nhiêu năm trời."
Chúng huynh đệ ngậm ngùi bộc bạch.
Tử Sa lắng tai nghe đầu óc đau buốt lạnh lẽo, chẳng còn nhớ được gì ngoài hình dung cỗ thi thể quấn vải lụa trắng nơi vương phủ.
Y nhớm ngồi dậy muốn tới đó đem người về, đem người về ở bên cạnh y.
Một đời này không rời xa nhau nữa.
"Tử Sa đệ không thể đi." Thừa biết tiểu sư đệ muốn tới vương phủ, Ngải Tử Ưu nắm tay giữ chặt y lại.
"Buông ra đệ phải đi tìm sư phụ." Tử Sa gắt lên gạt tay hắn ra.
Chúng môn đệ cả kinh.
Ngải Tử Ưu nhíu mày càng giữ chặt lấy y hơn luôn miệng bảo không cho y đi vào chỗ chết.
Hành động của hắn làm y giận điên lên rồi.
Ngay cả ôm xác phu quân y cũng không có cơ hội sao.
Mất hắn rồi sống chết còn nghĩa lí gì nữa chứ.
"Đại sư huynh khốn kiếp mau buông đệ ra.
Mau buông ra." Thích Tử Sa vùng vằng giãy dụa.
"Thích Tử Sa đệ nháo đủ chưa? Đệ muốn làm loạn cho tới khi nào? Đệ tưởng huynh lòng dạ sắt đá hai lần bỏ mặc sư phụ sao.
Lúc đó nếu như huynh bất chấp xông vào vương phủ tất cả mọi người ở đây đều phải chết.
Sư phụ không hề muốn nhìn thấy điều đó đệ có hiểu không?"
Ngải Tử Ưu tức giận quát lớn.
Đây là lần đầu tiên hắn to tiếng với tiểu sư đệ.
Ai nấy vây quanh đáy mắt vụt âm trầm.
Thích Tử Sa toàn thân cứng đờ, cứ thế hai mắt nhắm nghiền ép nước từ khóe mi trào ra từng đường xuống tận mang tai.
Bờ vai run lên bần bật.
"Nhưng còn sư phụ thì sao, sư phụ hắn còn ở trong đó, hắn còn ở trong đó.
Hức hức..."
Tử Ưu răng cắn chặt môi ẩn nhẫn.
Vòng tay ôm tiểu sư đệ vào lòng xoa xoa bờ vai run rẩy trong mắt hắn chất chứa bao nhiêu yêu thương cưng chiều.
"Tử Sa ngoan đừng khóc nữa.
Sư phụ trước lúc ra đi người không yên tâm nhất chính là đệ.
Giờ đệ tự hành hạ bản thân mình như vậy người biết được sẽ rất đau lòng."
"Phải đó tiểu sư đệ, bọn ta biết đệ rất khó chấp nhận được chuyện này nhưng xin đệ hãy bình tâm lại.
Sư phụ trước khi qua đời đều ủy thác đại sư huynh trông nom đệ.
Đệ coi như hoàn thành di nguyện của sư phụ để người ra đi thanh thản có được không.
Xin đệ đấy tiểu sư đệ.
Bọn huynh nhất định tìm được cách đem kim thân sư phụ trở về."
"Kim thân?"
Như chợt nhớ ra điều bỏ quên, Tử Sa chớp mắt ẩm ướt.
"Phải rồi đại sư huynh, lúc đệ lẻn vào biệt viện tình cờ nghe con nhóc tiểu quỷ nói thế này nè."
"Chẹp chẹp...Tên Thượng tiên này nuốt tiên đan cũng đã hơn một khắc tại sao thân thể vẫn dập nát tả tơi vậy nè trời.
Thảm đến không muốn nhìn luôn."
Chúng môn đệ đáy mắt vụt sáng rỡ reo lên:
"Đúng rồi tại sao chúng ta lại quên mất tiên đan của sư phụ.
Nếu nói như vậy gã pháp sư ấy vẫn chưa nhận ra trong tay mình chỉ có nửa viên tiên đan, chỉ cần đem nửa viên còn lại trong tay đại sư huynh hoàn trả cho sư phụ người rất có hi vọng sống sót."
"Đại sư huynh, chúng ta mau đến vương phủ, đừng chậm trễ thêm nữa." Mọi người hăng hái, tiểu yêu Tử Sa càng hăng hái hơn nhảy phóc xuống giường mang dày mang kiếm.
Ngải Tử Ưu nhìn khắp một lượt chúng môn đệ, tuy trận chiến đêm qua may mắn không ai bỏ mạng lại vương phủ kia nhưng cả thảy đều trọng thương tơi tả, thân thể vẫn còn quấn băng khắp cùng.
Phen này mạo hiểm xông vào lần nữa cầm chắc cái chết.
Sư phụ đã giao lại trọng trách cho hắn dẫn dắt chúng môn đệ, mỗi sinh mệnh đều đáng quý như nhau.
Hắn không thể phụ kì vọng của người dành cho hắn được.
"Các sư đệ sư muội ở lại cả đi.
Ai cũng không còn khả năng chiến đấu, kéo đi càng đông càng dễ bị phát hiện, một mình huynh đi là đủ rồi."
Mọi người nhìn nhau mặt mũi tay chân ai cũng bị bầm dập sưng phù.
Cảm thấy đại sư huynh nói vô cùng có lí, huynh ấy khinh công giỏi đi một mình rất nhiều khả năng cứu được sư phụ trở về.
"Vậy thì một mình đại sư huynh mọi sự cẩn trọng."
Cả thảy vỗ vai hắn bấy giờ mới để ý tới tên nhóc kia đã biến đi đằng nào.
Mới tức thì còn đây mà chạy cũng thật lẹ.
Ngải Tử Ưu hét lên gọi tên tiểu sư đệ lao ra khỏi phòng đuổi theo y.
Mọi người nhìn nhau ai cũng ngậm ngùi xúc động.
Vậy là sư phụ có hi vọng sống sót rồi.
(Chuyển cảnh)
Màn đêm buông xuống phủ trùm khắp vương phủ Hoàng Diệp.
Trên mái tòa biệt viện, Ngải Tử Ưu cùng Thích Tử Sa đang lấp lấp ló ló, tay giở một cục gạch ngói đưa mắt nhìn xuống.
Bốn con mắt bỗng nhiên long lanh xoe tròn một trận kinh hỉ.
"Là phòng này, cuối cùng cũng tìm thấy sư phụ nha."
Quả nhiên trên chiếc giường nệm trắng muốt có một nam tử nằm ngay ngắn bất động, cơ mà không còn quấn băng lụa kín bưng như hôm qua huynh đệ họ nhìn thấy nữa.
Ai đó đã tháo ra rồi.
Nam tử trước mặt đẹp tới mê người.
Da trắng môi đỏ hàng mi khép hờ chìm giấc ngủ sâu vừa nhìn đã nhận ra ngay đó chính là phu quân của mình.
Mới nửa viên tiên đan đã giúp cơ thể hắn hồi phục nhanh tới vậy rồi nuốt thêm nửa viên này nữa không chừng sẽ sống dậy luôn.
Tim đập thình thịch phấn khích tột độ Thích Tử Sa không kềm lòng được hấp tấp cúi người tính nhảy xuống.
Vừa lúc này một tiếng bước chân vang lên, Ngải Tử Ưu nhanh nhẹn kéo y trở lại, quả nhiên có người bước vào phòng.
"Dạ Xuyên!"
Chất giọng trầm ấm mang đầy từ tính sủng nịch.
Hoàng Diệp Toàn buông cây phất trần đặt sang một bên, chậm ngồi xuống bên cạnh mép giường, vươn ngón tay chạm vào mái tóc đen tuyền rũ trước trán ái nhân dạt sang màng tang, lại từ từ di chuyển xuống gò má, dừng lại rất lâu ở đó chậm vuốt ve.
Đáy mắt gã sâu thẳm vạn niệm.
"Đã một ngày trôi qua cớ sao đệ còn không có chút biến chuyển nào.
Dạ Xuyên ngoan, mở mắt ra nói chuyện với huynh đi, mắng một câu cũng được.
Chẳng phải lúc trước mỗi lần huynh làm thế này đều bị đệ mắng hay sao.
Dạ Xuyên, Dạ Xuyên, đệ tỉnh lại đi Dạ Xuyên!"
Nam nhân cao lớn uy vũ ngồi bên mép giường ngắm nhìn đệ đệ, vuốt ve tóc tai sau đó còn hôn lên bàn tay trắng như tuyết của đệ đệ một ngụm để lại dấu vết ẩm ướt khát tình.
Thích Tử Sa trên mái nhà nhìn xuống, hai mắt long lên tựa hồ muốn rớt cả ra ngoài.
Nếu không có đại sư huynh đang gắt gao giữ chặt mình, y là đã nhảy xuống quyết sống mái với tình địch một phen.
Khốn nạn, gã pháp sư cặn bã đó dám đụng vào sư phụ.
Y phải lóc xương lột da băm vằm gã ra làm trăm mảnh.
Tử Sa nghiến răng kèn kẹt.
Tiểu sư đệ, việc nhỏ không nhịn ắt hư chuyện lớn, quan trọng bây giờ là tính mệnh của sư phụ được an toàn.
Chờ gã ta đi khỏi, chúng ta lập tức xuống dưới đó.
Chỉ cần tiên đan trở về ắt không còn ai tổn hại được người nữa.
Tử Ưu nhíu mày lắc đầu.
Cả hai nói chuyện với nhau bằng mắt.
Đột nhiên phía dưới lại có tiếng bước chân vang lên.
Chiếc váy ngắn thướt tha bé Hạt Xanh bước vào phòng.
Như thường lệ, nó bưng thức ăn vào cho chủ.
Đặt bữa tối lên mặt bàn giọng nó trong veo: "Chủ nhân, mời người dùng bữa."
"Ngươi đem đi đi, ta không muốn ăn." Diệp Toàn vẫn chăm chú nhìn nam tử ở trên giường, lơ đãng buông một câu.
"Chủ nhân đã mấy ngày rồi người không nuốt thứ gì vào bụng, thân thể quắp queo người đây là muốn chết theo đệ đệ hay sao?"
"Dạ Xuyên không tỉnh lại, ta không có tâm trạng, đem đi đi."
Diệp Toàn phẩy phẩy ống tay áo.
Hạt Xanh miễn cưỡng bưng thức ăn ra ngoài lắc đầu thở dài.
Nó thật không biết tình rốt cuộc là cái thứ mê dược gì mà hại người thế gian ngu si đần độn tới vậy.
Chết thì cũng đã chết rồi, chủ nhân nhịn ăn đệ đệ cũng có sống lại được đâu.
Đổi là nó, nó ăn uống cho ngập mặt.
Đời người dài bằng ngón giữa, ngắn bằng cái ngón út này đây, hưởng thụ lúc nào hay lúc đó, cớ gì đày đọa bản thân đến sống khổ chết khổ.
Cũng may nó đây chẳng biết tình là cái quái gì?
Hoàng Diệp Toàn cứ ngồi ngây ngẩn như thế rất lâu nhìn ái nhân không rời.
Thích Tử Sa trên mái nhà trầm mặt xuống, tay siết chặt chuôi kiếm.
Y nhận ra kẻ si tình bên dưới với mình có nhiều điểm tương đồng đó là yêu sư phụ yêu tới điên cuồng bất chấp tất cả.
Có thể hết lòng hết dạ vì hắn cũng có thể tàn sát tổn thương hắn bất chấp tất cả mọi thứ để có được hắn.
"Này, tuần tra kĩ lưỡng các mái nhà cho ta, bắt đầu từ biệt viện này đi."
Một chất giọng lạnh lẽo vang lên, tên trưởng nhóm ra lệnh cả bọn sát thủ lập tức túa ra.
Thích Tử Sa giật mình tỉnh thức, chưa kịp phản ứng gì thân thể đã bị Ngải Tử Ưu một đường kéo đi, lôi vào lùm cây bên dưới hoa viên trốn tránh.
Giọng tên trưởng nhóm lại vang lên rõ mồn một.
"Bọn thích khách rất hay lẻn lên các mái nhà nghe trộm, thừa cơ đột nhập nhất là khu vực gần biệt viện này.
Các ngươi lùng sục cho kĩ lưỡng đừng để xảy ra sơ sót gì.
Chủ nhân qua nay tâm tình rất không dễ chịu."
"Dạ, đã rõ."
Vô tình vô ý một lời thật lòng liền biến thành xách mé.
Hai kẻ nấp trong lùm cây rõ thích khách đột nhập đi.
Ngải Tử Ưu một bộ rét lạnh nhiều thêm chút dở khóc dở cười.
Tuy vậy thiếu niên nào đó ngồi ngay bên cạnh hắn hai mắt đơ