Cả thảy gật đầu, thế là bốn người họ nhanh chóng bổ đi các ngả tìm ra vị trí có dán bùa trấn giữ.
"Đây rồi, chính là chúng."
Thử Hạ dừng trước một cây xà ngang trên gián một tấm bùa hình thù kì quặc, đến hắn cũng chẳng hiểu gã pháp sư kia rốt cuộc vẽ loạn cái gì.
Chữ nghĩa ngoằn ngoèo, trên còn có một con vật đầu tựa chó sói, mình lại giống vượn.
Điều duy nhất khiến hắn kinh sợ là màu chu sa đỏ tươi như máu cố tình bôi xóa chi chét đè ám lên những dòng chữ lằn ngoằn đó.
"Hừ, Thử Hạ ngươi đứng đực ra đó làm cái gì, còn không mau gỡ xuống?"
Trông thấy đối phương ngây ngẩn nhìn lá bùa như kẻ lạc mất hồn phách.
Tử Sa tức giận gằn một câu, đoạn bước nhanh tới nôn nóng vươn tay ra toang lột sạch mảnh giấy vô hồn kia đi.
Nào ngờ vừa mới nhớm chạm vào, ngón tay y đã bốc cháy sì sèo khét lẹt như giấy màu nhúng nước rồi đem đốt lên.
"Chết tiệt."
Thử Hạ nghiến răng thọc tay vào túi áo lấy vội ra một lá bưởi tươi xanh, vò nát đắp vào ngón tay be bé đang bốc cháy, khí đen lập tức bay lên nghi ngút.
"Tử Sa đệ có sao không?" Tử Ưu chạy nhanh tới cầm lấy ngón tay tiểu đệ thổi phù qua vẻ mặt đau xót.
"Đệ không sao, chỉ bị phỏng ngoài da thôi à." Tử Sa lắc đầu đoạn quay sang đa tạ người ta một tiếng.
Thử Hạ hắn chẳng nói câu nào mà loay hoay thọc tay vào trong túi áo, lần này cư nhiên lấy ra cả nắm lá bưởi.
"Các ngươi cầm lấy thứ này chia nhau các ngả, vị trí dán bùa thường là các ngóc khuất tại cửa ra vào các gian phòng, dưới chân bàn hoặc nơi kệ tủ.
Còn sảnh lớn để ta lo liệu.
Nhớ, dùng thứ này phẩy lên bùa chú trước khi chạm tay vào gỡ bỏ, chúng ta chỉ có thời gian một nén nhang."
Miệng nói hắn đã dúi vào tay mỗi người một nắm lá bưởi.
Ai nấy được trận kinh hỉ, tên thử hạ này cũng thật lắm trò, là có thể cậy nhờ.
"Được rồi, tới đi." Thử Hạ hất cằm.
Cả thảy gật đầu lần này túa đi bốn ngả riêng biệt.
Kẻ phát hiện bùa trên cánh cửa phòng.
Kẻ nhìn thấy dưới chân bàn, trên nóc tủ, nhanh tay lẹ mắt thi nhau mà gỡ.
Chưa đầy một khắc cả thảy đã tụ tập về chỗ hẹn ban đầu, tay người nào người nấy một nắm đạo bùa nhìn nhau mãn nhãn.
"Mau đưa cả đây."
Thử Hạ gom hết nhét vào trong ngực xem như vật quý.
Đoạn từ đó moi ra một phiến lá xanh rì kề khóe môi.
Ù u u...
Bấy giờ từ màn đêm âm lạnh, tiếng khèn lệnh vang lên, bọn thủ hạ của hắn lập tức ồ ạt xông vào.
Lạ thay tuyến ngoài thủ phủ hoàn toàn không có bóng dáng một quân vệ nào, cứ thế thuận lợi lọt vô trong sảnh lớn.
Cơ mà sảnh lớn cũng trống trơn hệt như vườn không nhà trống, ai nấy hoang mang chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Đột nhiên cánh cửa nặng hàng tấn bất ngờ đóng sầm xuống.
Cơ quan khởi động tự lúc nào, tên nhọn từ trên trần nhà bắn xuống như mưa đen nghịt cả không gian.
Sát thủ chết la liệt, bọn âm binh cùng lũ yêu tinh nhanh chóng xuyên qua bức tường bỏ chạy tán loạn.
Cơ mà chỉ một lần xuyên qua bức tường đôi chân chạm phải mặt nền, lòng bàn chân chúng bỗng bắt đầu nóng ran lên, lớp da ngoài theo đó mà bong tróc lột nhanh từng mảng, từng mảng để lộ thịt đỏ au au.
Thịt từ từ hóp vào sủi lên bọt nước rồi nhanh chóng tan hoại, mục rữa đến không thấy bàn chân đâu nữa.
Lũ yêu tinh kêu la chí chóe vùng vẫy trên nền phòng hòa lẫn với tiếng rít gào thảm thiết của bọn âm binh.
Chỉ trong chốc lát thân thể lũ yêu đã bị thứ gì đó ăn sạch, chỉ còn nhúm lông cùng tóc và móng tay móng chân nhầy nhụa trên nền phòng.
Nghe tiếng kêu gào bốn người họ từ bên trong chạy ùa ra, cơ mà cửa vào sảnh lớn đã bị khóa chặt.
Hoàn toàn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy dưới vách tường đầy lông cùng tóc kết dính vào nhau cả bọn chẳng ai bảo ai vội vã lùi chân lại, mớ bầy nhầy sát vách tường thật sự quá mức ghê tởm.
Đoán rằng lũ yêu tinh chết mất xác cả rồi, ngay bọn âm binh cũng đã hồn siêu phách tán.
Rốt cuộc tên pháp sư cặn bã ấy đã chôn thứ gì dưới nền phòng.
Gương mặt ai nấy đều trắng bệch cả kinh.
"Nguy rồi, theo kế hoạch Nham nhị sư huynh dẫn mọi người vào từ cửa nam, nói không chừng cũng trúng phải mai phục của bọn chúng.
Giờ chúng ta phải làm sao đây đại sư huynh?" Chợt nhớ ra chuyện quan trọng.
Tử Sa quay sang gấp hỏi.
Ngải Tử Ưu đứng sát ngay cạnh y, hai mắt tối sầm nín lặng.
Giờ hắn không biết nên chọn đi hay ở, nên bỏ mặc đám môn đệ kia mà cứu sư phụ không, đây chính là thời cơ thuận lợi nhất.
"Còn làm sao nữa, cứ theo kế hoạch mà làm." Tận mắt thấy đám thủ hạ của mình lần lượt chết thảm.
Thử Hạ tức điên lên rồi đêm nay có giá nào hắn cũng phải đoạt được Dạ Xuyên.
Nắm tay siết chặt.
Thử Hạ không nói không rằng quay đầu hướng về nội phòng đại thiếu gia Hoàng Diệp.
Xem ra đêm nay hắn quyết một mất một còn.
Ba kẻ còn lại chẳng ai bảo ai cũng lật đật chạy theo sau.
Nửa đường tới nội phòng đi ngang qua dãy hành lang dài, một cơn gió thoảng qua mang theo mùi hương thơm nhàn nhạt len vào khoang mũi.
Thích Tử Sa vội dừng chân lại.
Bởi y nhận ra đó chính là mùi thơm chỉ có trên cơ thể của sư phụ.
Lẽ nào sư phụ đang ở quanh đâu đây.
Tên pháp sư đó vô cùng mưu mô xảo quyệt chắc gì còn để hắn ở trong nội phòng.
Tử Sa nghĩ ngợi một chút chớp mắt ngẩng đầu nhìn ba cái kẻ kia là đã khuất dạng mất rồi.
Chẳng còn thời gian đuổi theo, hiện tại sư phụ đối với y mới quan trọng nhất.
Thế là Tử Sa theo mùi hương rẽ sang ngả khác mà lần tìm.
Nội phòng
Nói về ba kẻ kia vừa bước vào phòng đã nhìn thấy nam tử uy vũ ngồi đợi tự lúc nào.
Nam tử ung dung uống trà, phất trần một bên tay đạo mạo ổn trọng, còn mỉm cười với chúng.
Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của nam tử tuấn lãng ấy gương mặt Thử Hạ bỗng chốc sa sầm.
Như kịp nhận ra điều dị thường Thử Hạ thọc tay vào trong ngực áo, rất tiếc lần nữa lại chậm mất một nhịp, xấp bùa trong túi áo của hắn đột nhiên bốc cháy phừng phừng.
Vốn hắn muốn giữ lại đem về mày mò, nào ngờ giấc này chúng lại biến thành thứ hại hắn trước tiên.
Lửa cháy lớn trong cơn đau đớn thét gào.
thử hạ xé rách cả áo xoay người tan biến mất, để lại hai cái kẻ đứng ngây ngốc trong phòng.
Sự việc diễn ra chóng vánh quá chẳng ai kịp trở tay.
Mọi chuyện cứ như đều nằm trong trò chơi của nam nhân đang ngồi trước mặt này vậy.
Chẳng cam tâm cứ hết lần này tới lần khác nằm trong sự tính toán của đối phương, Ngải Tử Ưu kiếm rời vỏ một đường đánh tới.
"Tên bại hoại sư muôn kia, hôm nay Ngải Tử Ưu ta cùng ngươi chiến một phen.
Có bản lãnh thì đừng giở trò tà ma ngoại đạo ra với ta."
"Hừ.
Ngươi được sao." Nam tử nhếch môi tách trà ném về phía trước.
Trường kiếm ai kia cắt ngang tách trà vỡ làm hai nửa rơi xuống nền phòng nát vụn.
Mũi kiếm cứ thế một đường lao tới vun vút như lốc xoáy.
Hoàng Diệp Toàn đứng phắc dậy, phất trần vung lên đỡ đòn sát chiêu.
Nhìn thấy hai bên mải giao tranh, muội muội Thử Hạ thừa cơ chuồn đi mất dạng.
Cư nhiên là quay về xem huynh trưởng của mình thế nào rồi.
Chỉ còn mỗi Tử Ưu đơn phương độc chiến.
Lách tách lách tách...
Tiếng xích sắt va đập vào nhau kéo lê trên nền hành lang lệt xệt...
Chẳng mấy chốc quỷ Hạt Xanh tiến vào, hai người chủ tớ bọn họ cứ thế liên tục công kích không ngừng, dồn Ngải Tử Ưu về một góc phòng.
Mồ hôi tiết đầy thái dương, hơi thở dồn dập nơi lồng ngực, hắn đảo mắt đến giường nệm trông thấy nam tử lãnh diễm hãy còn đang say giấc, đó là sư phụ đáng thương của hắn.
Bỏ sư phụ những tận hai lần rồi, lần này phải liều một phen thôi.
Nghĩ ngợi.
Ngải Tử Ưu phi thân phóng lên giường nệm, vươn tay cắp lấy thân thể của sư phụ toang rời đi.
Nào ngờ phập một tiếng thấu đoạn, cái kẻ nằm trên giường đã tiện tay cho hắn một nhát dao chí mạng.
Sư phụ, người sao lại...
Tử Ưu chớp mắt bàng hoàng nhìn xuống cái kẻ mình đang ôm trong tay.
Gương mặt đáng yêu băng lãnh của sư phụ hắn bỗng chốc đã hóa thành Hoàng cô cô tự bao giờ.
Lại quỷ kế của huynh muội nhà chúng, chỉ trách mình đã quá khinh suất.
Bị thương nặng không thể nấng ná lại thêm.
Tử Ưu vung tay bất ngờ đập một trưởng vào bả vai đối phương, khoảnh khắc thân thể tan biến mất.
"Đuổi theo đừng để xổng một tên nào."
Hoàng Diệp Toàn quát lớn, Hạt Xanh gấp rút đuổi theo.
Diệp Liên trên giường lồm cồm bò dậy.
Ngải Tử Ưu mang vết thương nơi lồng ngực tháo chạy về cửa nam thủ phủ, nơi chúng môn đệ Trúc Lâm Phong đang giáp chiến kịch liệt cùng với bọn quỷ hạt và thuộc hạ của gã.
(Chuyển cảnh)
Vẳng xa ngoài kia tiếng binh khí cùng tiếng la hét