Tiểu oa nhi vươn ống tay áo chùi chùi mép miệng, chậm rãi mà chỉ về phía đường mòn trước mặt.
Nhìn theo ngón tay trắng như tuyết.
Hoàng Diệp Toàn thấy một bó củi khô loe que vài ba khúc.
"Đừng nói với bản thiếu gia là ngươi chạy lên tận đây chỉ để lấy vài khúc củi mục về nhóm bếp đó nha?"
Tiểu oa nhi gật gật đầu.
Vốn trong thôn vô cùng khan hiếm củi.
Thương cha già ngày nào cũng lặn lội lên tận núi rừng, lại còn nghe nói cái cánh đồng hoang phế mênh mông này rất nhiều củi khô không ai đến bẻ, rồi có nữ quỷ gì gì đó bắt trẻ nít.
Tiểu oa nhi không sợ, cũng không có tin, lén chạy đến đây trước nhặt củi khô sẵn tiện là xem thử một lần cho mở mang tầm mắt ma quỷ hình thù tròn méo ra chi.
Nào ngờ là tròn méo đâu chưa thấy, kết quả suýt bị giấu chết.
"Tiểu oa nhi ngươi cũng được lắm.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà."
"Cám ơn ngươi đã quá khen."
"Ai khen ngươi chứ.
Bổn thiếu gia là đang nói xiên ngươi đó.
Thật không biết xấu hổ."
"Ta lại không cần xấu hổ với một nam hài."
"Ngươi...ngươi liên tục công kích bổn thiếu gia.
Trong khi bổn thiếu gia vừa cứu ngươi đó.
Một tiếng cám ơn còn không có, ngươi vô ơn bạc nghĩa."
"Vậy thì cám ơn.
Có cơ hội nhất định trả ngươi cả vốn lẫn lời."
"Ngươi cái tên tiểu oa nhi ngốc này.
Cám ơn có ai như ngươi không, chẳng chút thành ý nào cả."
"Vậy thì ngươi cứu người có trọn vẹn tâm ý không.
Cho người ta nửa cái màn thầu ăn dở còn mắng người ta là kẻ chết đói.
Dạ Xuyên ta không đói cũng chẳng thèm nửa cái bánh đó của ngươi đâu." Tiểu oa nhi giận dỗi quay mặt sang nơi khác.
Nam hài một phen ngẩn người.
Hóa ra nãy giờ đối phương đang giận lẫy nó sao.
Còn nhỏ cũng đâu cần phải sĩ diện cao tới vậy chứ.
"Được rồi là bổn thiếu gia nói sai, thành thật xin lỗi ngươi có chịu chưa?" Nam hài nắm ống tay áo đối phương lay lay.
"Ò, tha cho ngươi một lần vậy.
Không có lần sau." Tiểu oa nhi nghiêm túc.
"Được bổn thiếu gia hứa không xúc phạm ngươi nữa.
Lúc nãy ngươi nói mình tên Dạ Xuyên phải không.
Bổn thiếu gia họ Hoàng tên họ đầy đủ là Hoàng Diệp Toàn.
Từ nay chúng ta làm bạn nha."
Nào giờ ở trong phủ đều được mọi người cưng chiều chưa từng phải xin lỗi một ai.
Đây là lần đầu tiên.
Chẳng hiểu sao giây phút nhìn thấy oa nhi này Diệp toàn cảm giác yêu thích quá đỗi.
Giống như đã gặp gỡ tận kiếp nào.
Trong lòng tự sinh ra cảm giác chỉ muốn gần gũi, chở che.
"Này tiểu oa nhi trắng trẻo mũm mĩm ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của bổn thiếu gia đấy.
Có được hay không?"
"Được." Tiểu oa nhi ngắn gọn một câu.
Bày vẻ mặt nghiêm túc.
Có cần giống ông cụ non tới vậy không.
Diệp Toàn cười cười đoạn kéo đối phương đứng dậy.
"Tốt rồi.
Giờ chúng ta mau ra khỏi đây."
"A."
Có lẽ ngồi quá lâu bị tê chân.
Vừa đứng dậy tiểu oa nhi bỗng té sấp xuống, cả một vùng áo trước ngực dính đầy đất ẩm.
Tiểu oa nhi khóc thét lên.
Hoàng Diệp Toàn ngồi xuống xem thử cái chân là không có làm sao.
"Được rồi, chưa có tróc miếng da nào, mau đứng dậy."
"Hức hức, bẩn hết y phục của ta rồi."
Nhìn tiểu oa nhi lại mếu máo, Hoàng Diệp Toàn khắc này không hiểu sao lại bật cười híp cả mắt:
"Tiểu oa nhi, ngươi thế nào còn bệnh công tử hơn cả bản thiếu gia ta đây.
Ta trộm nghĩ rốt cuộc ngươi có phải con nhà nghèo khổ đói ăn thiếu mặc hay không, hơi động một tí là khóc?"
"Ta không có khóc, ta chỉ tiếc bộ y phục này cha dạy học thật lâu mới tích đủ tiền mua cho ta đón tết nguyên tiêu, không cho ngươi cười ta."
"Được được, không cười, bản thiếu gia không cười, chúng ta liền đi nha.
Trời sụp tối rồi sẽ không thấy đường xuống."
Hoàng Diệp Toàn hạ giọng nhỏ nhẹ, nắm lấy tay tiểu oa nhi giắt ra khỏi lùm tre.
Tiểu oa nhi còn muốn ôm theo mấy khúc củi loe que trên đường mòn, nó đã gắt gao ngăn lại.
"Đừng chạm vào, mấy khúc củi đó đều bị nhiễm âm khí của cánh rừng này.
Ngươi đem về đốt lên rất có khả năng sẽ bị dụ tới đây lần nữa đó."
"Nhưng ta..."
"Không nhưng nhị gì hết, nhà bản thiếu gia rất nhiều củi, chất đầy một kho.
Từ nay mỗi ngày ngươi liền đến đó lấy một bó đem về, đã chịu?"
"Không, ta tự lên núi lấy.
Cha ta thường dạy không được ỷ lại vào người khác, càng không nên nhận ân huệ của người, thà để người nợ mình, chứ mình không thể nợ người." Dõng dạc tuôn tràng đạo lí, tiểu oa nhi một mạch bước chân xuống triền dốc.
Hoàng Diệp Toàn sững sờ.
Tên tiểu oa nhi mít ướt này lúc khóc thì khóc triền miên, lúc nói không cần thì giọng điệu cứng nhắc như cụ ông tám mươi trong thôn hạ.
Lại nói ngươi mạnh miệng cái gì chứ, lúc nãy ngươi là đã nhận ân huệ của ta rồi, nửa cái bánh màn thầu mà bổn thiếu gia yêu thích nhất.
Phụ thân cũng thường dạy ta thế này, có ân thì phải báo ân, nhà ngươi nghèo rớt mùng tơi.
Bất quá bản thiếu gia ta chịu thiệt một chút, nhận tiểu mít ướt nhà ngươi làm lễ vật báo đáp ta vậy.
Nam hài nhếch môi.
Kẻ trước người sau bước xuống triền dốc.
"A Hoàng huynh quay lại rồi kìa, ơ...diều đâu không thấy thay vào đó lại là một tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp?"
Giữa chốn hoang vu vắng vẻ nhiều thêm một người xinh xẻo.
Đôi nữ hài mừng rỡ chạy ào tới bật miệng reo lên.
Thẳng tới nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới kẻ lạ vẻ hiếu kì.
"Toàn huynh ơi, nó là ai vậy, sao huynh lại đi cùng với nó?"
"Tiểu oa nhi này đi kiếm củi bị lạc đường, huynh dẫn nó cùng về.
Nghe đâu là con của thầy đồ trong thôn đó."
"Nó là con của thầy đồ trong thôn sao, chưa từng thấy qua tiểu oa nhi nào có màu da trắng đến vậy, dễ thương ghê nha."
Mắt chất đầy kinh hỉ.
Đôi nữ hài song sinh xoắn xuýt vây quanh kẻ lạ mà bẹo má vẻ thích thú: "Da mặt thiệt mềm nha."
"Cút.
Đừng động vào ta nữ nhân đáng ghét." Tiểu oa nhi rống giận gạt phăng mấy bàn tay kia ra, lùi về sau mấy bước.
Hai vị muội muội sững sờ, mồ hôi rơi lộp bộp trên mặt.
Hoàng Diệp Toàn trái lại càng thêm hưng phấn, khóe môi cong lên, chất đầy khát vọng chiếm hữu.
Tiểu mít ướt thật thú vị.
"Hoàng huynh, huynh nghe thấy gì không, tên tiểu oa nhi này là vừa mắng bọn muội.
Chúng ta trói nó lại gốc cây đằng kia không cho nó về." Tiểu Trúc giơ ngón tay bé xíu chỉ về lùm cây rậm rạp mé xa xa.
"Tiểu sư muội nói đúng đó Hoàng huynh, cho đêm nay ma nữ ra nhát chết nó đi.
Cả cái vùng này có ai dám dùng bộ mặt vô lễ đó nhìn chúng ta đâu, cho nó chừa đi Hoàng huynh." Diệp Liên thái độ càng gay gắt hơn, vừa nói còn trừng mắt bé nhìn kẻ lạ.
Hừ.
Các ngươi hù ai vậy.
Ỷ đông ức hiếp người sao.
Hành động như kẻ chẳng có giáo dưỡng." Tiểu oa nhi vẫn đứng yên tại chỗ bình thản nhìn đôi nữ hài bằng ánh mắt chán ghét.
"A.
Nó thách bọn mình kìa Hoàng huynh, còn mắng bọn mình không có giáo dưỡng.
Liền dạy cho nó một bài học đi Hoàng huynh."
Đôi nữ hài ấm ức lay lay cánh tay huynh trưởng.
Nam hài cười cười xua tay giải hòa.
"Được rồi hai muội đừng bắt nạt người ta nữa.
Người ta mới bị ma giấu khoảng thời gian dài vô cùng mệt mỏi.
Với lại huynh vừa mới kết bạn với người ta rồi không thể có hành động thất lễ được đâu."
"Cái gì, huynh trưởng sao lại kết giao với hạng người nghèo khổ rách rưới như nó.
Phụ mẫu biết được sẽ phản đối cho coi."
"Phía phụ mẫu huynh sẽ giải thích sau.
Đi chúng ta đưa dạ xuyên về nhà trước đã.
Trời cũng sắp xập tối rồi."
"Ò." Đôi nữ hài gật gù thầm nghĩ.
Thôi thì tạm tha cho nó một lần, sau này còn thời gian dài lựa lúc không có Hoàng huynh bên cạnh liền bắt nạt nó cũng không muộn.
"Dạ Xuyên chúng ta mau đi thôi." Nam hài nắm tay tiểu oa nhi.
Tiểu oa nhi gật đầu.
Thế là bốn tên nhóc tì rời khỏi cánh đồng hoang.
Mấy cái bóng nhỏ nhắn loáng thoáng xa dần.
Vụt trở lại hiện thực.
Hoàng Diệp Toàn cầm chiếc bánh màn thầu đưa lên miệng cắn một miếng, hai hốc mắt ẩn ẩn nước, môi lại hiện ý cười.
"Dạ Xuyên, huynh lúc nhỏ thường chọc đệ mít ướt, thế nào bây giờ chính mình lại mau nước mắt đến vậy.
Đúng thật là nực cười mà."
Ngồi xuống bên mép giường, khẽ vuốt ve gương mặt ái nhân.
Hoàng Diệp Toàn vui buồn đan xen lẫn lộn.
Bao năm qua mong có được đối phương, giờ người đang hiện hữu ngay trước mặt mai còn thành thân với người ta nữa, gã nên sung sướng mới phải sao trong lòng bất an thế này.
Xuyên...
Diệp Toàn cúi thấp xuống phủ lên bờ môi nam tử một nụ hôn mềm ấm.
Mi mục dịch động, Lãnh Dạ Xuyên mở mắt ra sắc diện nhợt nhạt, hình ảnh Thích Tử Sa ngất trên nền phòng lại hiện ra trong tâm trí.
Hắn vô thức ngồi bật dậy toang bước xuống giường, làm ra cái hành động ngớ ngẩn này mà chính bản thân cũng không biết là mình muốn đi đâu, muốn làm gì?
Nhưng kẻ ngồi bên cạnh thì biết rất rõ.
Trong tiềm thức Hoàng đệ vẫn còn nhớ tới con yêu nghiệt kia, muốn đi tìm y, cứu lấy y.
Hết cách rồi, gã không thể hạ bùa chú nữa, thân thể Hoàng đệ hiện tại vô cùng yếu ớt.
Dạ Xuyên, huynh không muốn tổn thương đệ, là đệ cố chấp không buông bỏ nó.
Đệ làm vậy cũng đang vô tình mà tổn thương tới huynh đệ có biết không? Hai chúng ta mai thành thân rồi.
Từ nay về sau không cho phép đệ nhớ tới nó nữa.
Không cho.
Vòng tay qua hõm eo nam tử, diệp toàn ôm người vào lòng.
Vừa hôn môi vừa thủ thỉ bên tai bao lời đường mật dối lừa.
"Dạ Xuyên trong phòng chỉ có ta và đệ thôi.
Hoàn toàn chẳng có thiếu niên nào cả đệ nhìn dưới nền phòng mà xem."
Môi lưỡi tách rời diệp toàn chỉ tay về dưới nền.
Nam tử ngu ngơ nhìn theo dưới nền hoàn toàn chẳng có thiếu niên nào một thân nhuốm máu đang nằm cả.
Lãnh Dạ Xuyên có chút hoang mang lay động, tất cả đều chỉ là mơ thôi sao.
Quả nhiên ta lại nằm mơ nữa rồi.
Dạ Xuyên day day mi tâm cho tỉnh táo.
Hoàng diệp toàn đẩy hắn ngã xuống giường.
Lần nữa môi lưỡi dán vào nhau.
Dạ Xuyên, đệ là của ta!
"Ân ưm...ưm..."
Môi lưỡi quấn quýt ướt mềm.
Dạ Xuyên chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của ái nhân.
Hơi thở nồng đậm quá.
"Toàn nhi, ta yêu em!"
Dạ Xuyên thì thầm