Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hứa Huyên Thảo mặc đạo bào màu xanh biếc, cả người sạch sẽ tươi mới, trở về chào từ biệt Bạch Tự Cẩn.
Trong viện, Bạch Tự Cẩn đang bày bàn rượu và thức ăn trong phòng ăn, cười với Hứa Huyên Thảo ở phía trước: “Ăn cơm rồi hẵng đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Huyên Thảo nhìn thức ăn ngon xếp đầy bàn cũng thèm nhỏ dãi.
Nàng đã hưởng thụ tài nghệ nấu ăn tuyệt đỉnh của Bạch Tự Cẩn nhiều ngày, chỉ sợ sau khi trở về Phái Quy Vân thì phải khó khăn chịu đựng một thời gian mất.
Hứa Huyên Thảo liếc thấy giá rượu gỗ đặt hướng Nam có cất một bình rượu, vui sướng cầm lên, ngửi ngửi: “Nơi này còn có rượu nữa à, thơm quá.”
Khi nàng ở trên núi luyện công, rảnh rỗi không có gì làm thì sẽ uống thi với sư thúc, tự xưng có tửu lượng rất cao.
“Đừng uống, đây không phải rượu gạo bình thường.” Bạch Tự Cẩn nói nhẹ nhàng chậm chạp, gằn từng chữ một: “Sẽ gợi lên dục vọng sâu nhất của con người, cũng sẽ gây ra nó.”
Hứa Huyên Thảo nổi cơn hiếu kỳ, cười nói: “Dục vọng? Ta sẽ có dục vọng gì chứ?”
Trong lòng nàng biết mình là người lạnh lùng, ngoài tình cảm ràng buộc với sư phụ sư thúc ra thì đều khá lạnh nhạt với người khác. Khi ở bên Bạch Tự Cẩn thì nàng cũng tự giác giữ khoảng cách, sợ tình cảm ảnh hưởng đến lòng tu đạo của mình.
Sư phụ từng nói, đi trên con đường tu tiên cần phải vô tình vô dục, đến lúc đó sẽ truyền cho nàng công pháp vô tình. Sau khi thành công, nàng sẽ trở nên vô tình vô cảm thật sự, trở thành người làm chưởng môn tương lai, che chở cho Phái Quy Vân thịnh vượng muôn đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều, nàng cũng rất tò mò, mình thật sự có dục vọng sao?
Hứa Huyên Thảo quơ quơ bình rượu: “Có sao không nếu ta uống một chén, một ly cũng được.”
Bạch Tự Cẩn nói: “Nếu ngươi là người vô dục vô cầu thì đương nhiên là được.”
Hứa Huyên Thảo ừ một tiếng, rất tự tin rót cho mình một ly, nhấp một ngụm: “Ừm, rượu ngon!”
Không biết vì sao, nàng càng cảm thấy đói bụng, gắp ăn một đũa đồ ăn lớn, càn quét nhanh như Thao Thiết (*).
(*) Thao Thiết là một con ác thú trong thần thoại Trung Quốc, có bản tính háu ăn
Dường như chưa ăn cơm nhiều ngày rồi nên cái bụng vẫn luôn kêu lên, nàng rất muốn ăn sạch bàn đồ ăn này.
Bạch Tự Cẩn lấy một chiếc khăn lụa mềm như bông ra, cẩn thận lau vụn thức ăn dính lên khóe miệng nàng: “Ăn chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn.”
Hứa Huyên Thảo ngửi được hương thơm ngào