Kể từ sau ngày hội thưởng hoa, Tống Hoài Thư thường xuyên lui tới Thanh Mai Điện, nơi ở của Trang Quý Phi.
Thỉnh thoảng Kỳ Phong tới thỉnh an bà đều bắt gặp hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Kỳ Phong vẫn một mực lạnh nhạt không để ý đến tiểu thư quốc sắc thiên hương nhà họ Tống.
Trang Quý Phi dĩ nhiên không bỏ cuộc, vừa thấy mặt hắn liền nói:
"Hoài Thư hiếm khi vào cung, vẫn chưa biết hết các nơi.
Mẫu phi chân cẳng đau nhức, không tiện đi nhiều.
Con đưa nàng ấy tham quan một vòng đi."
Kỳ Phong với đề nghị này, dĩ nhiên thẳng thừng từ chối:
"Con đã hẹn Hạo Phong luyện kiếm rồi." Nói đoạn hắn quay sang Lâm Y: "Nếu Tống tiểu thư không phiền, ta sẽ nhờ Lâm thị vệ dẫn nàng đi."
Tống Hoài Thư nghe hắn đòi cử một tên thị vệ đưa mình đi chơi, vẻ mặt bí xị nhìn Trang Quý Phi cầu cứu.
Trang Quý Phi tức anh ách nói:
"Hạo Phong, Hạo Phong, Hạo Phong! Lúc nào trong đầu con cũng chỉ có nó! Ngày nào các con chẳng gặp nhau, dành một ít thời gian cho Hoài Thư cũng không được à?"
Kỳ Phong vẫn như cũ, nét mặt lạnh tanh:
"Nhi thần đành để người thất vọng rồi.
Tống tiểu thư, xin cáo từ."
Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi không một lần nhìn lại.
Kỳ Phong quay về Thanh Phong Điện, nhìn thấy Hạo Phong, buồn bực trong lòng liền tan biến.
Gió xuân nhẹ thổi tà áo bay bay, dưới tán hoa đào cứ ngỡ như tiên hoa hạ phàm.
Chả trách sao khi xưa phụ hoàng lại say mê Liên Quý Phi như vậy.
Nghĩ tới đây, Kỳ Phong cảm thấy bản thân thật điên rồ.
Tại sao lại so sánh phụ hoàng và Liên Quý Phi với hắn và Hạo Phong cơ chứ? Rõ ràng là...!tình cảm ấy không giống nhau...
"Huynh về rồi à."
Hạo Phong cười rạng rỡ nghênh đón.
Nét cười vừa trao, tim đập sai nhịp.
Kỳ Phong ngây ra, tay chạm vào cánh hoa vương trên mái tóc chàng:
"Ta đã về."
"Hôm nay không luyện kiếm nữa, cùng đệ chơi cờ đi!"
Kỳ Phong tùy ý để Hạo Phong kéo đến bàn cờ vây làm bằng đá cẩm thạch dưới gốc cây hoa đào.
Tay chàng nâng một quân cờ đen đặt xuống bàn cờ.
Kỳ Phong nheo đôi mắt nhìn chàng, thấy có điều gì không đúng, rồi hỏi:
"Sao dùng tay trái?"
Hạo Phong lúng túng giấu bàn tay phải trong áo:
"Ban nãy, trong khi chờ huynh, đệ tự luyện kiếm, bất cẩn bị trật tay..."
Kỳ Phong vội đứng dậy vòng qua chỗ ngồi của Hạo Phong, cầm bàn tay đã được băng bó cẩn thận của chàng lên, vừa lo vừa giận nói:
"Không thể hiểu nỗi! Đệ luyện kiếm kiểu gì mà để cho trật tay vậy chứ? Lại còn tính giấu ta?"
Hạo Phong rụt tay lại:
"Chỉ tại đệ nôn nóng luyện chiêu thức mới nên..."
Kỳ Phong sa sầm nét mặt, bắt lấy bàn tay đang rụt về của chàng, đặt lên ngực mình:
"Đệ không cần phải cố quá, vì có ta bảo vệ đệ rồi."
Hạo Phong muốn rút tay về nhưng lần này Kỳ Phong đã có cảnh giác, không dễ dàng buông ra:
"Đệ đau một, ta đau gấp mười, nên ta không muốn phải lặp lại chuyện này nữa, có biết không?"
Hạo Phong cười nói:
"Đệ hứa, lần sau sẽ cẩn thận hơn."
Hạo Phong vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng nữ nhân lảnh lót ngoài cửa.
Bước vào là Ngũ công chúa Ngọc Phong.
Nàng vui vẻ chạy đến bên Hạo Phong, nắm tay chàng, reo lên:
"Ta báo cho đệ một tin vui!"
Bên cạnh là ánh mắt sắc như dao của Kỳ Phong nhìn hai người.
Ngọc Phong cảm nhận có sát khí, bèn hướng hắn nói:
"Tứ ca! Thất đệ không phải của riêng huynh! Huynh mau ngưng bộ mặt ganh tỵ ấy đi!"
Kỳ Phong lạnh nhạt trả lời:
"Mặt ta vốn dĩ như thế."
"Muội không tin, lần nào muội tới đây, huynh cũng nhìn muội với vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống! Muội muội đây còn không được huynh chiều chuộng bằng Thất đệ.
Tủi thân ghê luôn đó!"
Kỳ Phong hừ một cái rồi:
"Đệ ấy từ nhỏ phải chịu thiệt thòi, lại không có ai bên cạnh, ta thiên vị hơn có gì sai sao?"
Hạo Phong thấy hai người nói qua nói lại không có hồi kết, liền lên tiếng ngắt lời:
"Thôi, đừng tranh cãi nữa.
Ngũ tỷ nói chuyện vui là gì?"
Ngọc Phong lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, liền nói:
"Tháng sau phụ hoàng sẽ có một chuyến đi đến Thiên Môn Tự để cầu cho bá tánh một năm sung túc đủ đầy, giang sơn vững bền.
Nghe nói sẽ cho phép các hoàng tử công chúa đi cùng nữa."
Hạo Phong nghe đến đây, không giấu được sự vui mừng, thốt lên:
"Thật sao?"
"Dĩ nhiên là thật rồi!"
Đến Thiên Môn Tự, là sẽ gặp lại Bạch Hổ.
Hạo Phong thầm nghĩ.
Đã tám năm trôi qua, không biết giờ này nó thế nào.
Khi chàng đi không một lời từ biệt, Bạch Hổ có giận không.
Giờ gặp lại biết phải giải thích sao với nó đây.
Thấy Hạo Phong bỗng trầm ngâm, Kỳ Phong lên tiếng hỏi:
"Đệ sao vậy? Được trở về chốn xưa, không vui à?"
Hạo Phong lắc đầu nói:
"Sao lại không vui được.
Nhưng...!liệu hoàng thượng...!phụ hoàng có cho phép đệ đi không?"
Kỳ Phong đưa tay đặt lên vai chàng:
"Phụ hoàng đã cho phép đệ ra khỏi Thanh Phong Điện cùng với ta, thì chắn chắn cũng sẽ cho phép ra khỏi cung.
Ta sẽ dẫn đệ đi.
Cùng lắm thì lại bị phạt đánh một trăm hèo thôi."
Hạo Phong nhớ tới năm đó, Kỳ Phong chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, vì mình mà bị đánh, trong lòng đau xót không thôi.
Hắn dịu dàng trấn an chàng:
"Không sao đâu, hãy tin ta."
oOo
Thấm thoát đã sắp tới ngày khởi hành.
Trong lòng Hạo Phong rạo rực không thôi, suốt ngày cứ lơ đễnh nghĩ tới việc sẽ quay về nơi xưa.
Chàng ngồi trên giường, ôm hũ tro cốt đã nguội lạnh của Lý ma ma, thì thầm:
"Con sắp thực hiện được lời hứa, đưa bà đến Đàm Hoa Sơn rồi."
Kỳ Phong bước vào, thấy đã khuya mà Hạo Phong vẫn còn ngồi mãi chưa chịu đi ngủ, bèn đến gần nói:
"Đệ mau ngủ đi, giữ sức khoẻ, ngày mai còn xuất phát sớm."
Hạo Phong ngước nhìn đã thấy một thân ảnh vững vàng trước mặt.
Có người này bên cạnh, bao muộn phiền bỗng dưng tan biến.
Chàng gật đầu, đứng lên, cất hủ tro cốt cẩn thận vào trong hành lý, rồi thay y phục đi ngủ.
Nửa đêm, nghe tiếng ho phát ra từ phòng Hạo Phong, Kỳ Phong bồn chồn không yên giấc.
Tiếng ho cứ văng vẳng bên tai, cuối cùng không chịu được, hắn ngồi dậy, đi sang phòng kế bên.
Kỳ Phong bước đến bên giường, đã thấy Hạo Phong vẻ mặt mệt mỏi, cuộn tròn trong chăn ho liên tục.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, đưa tay vỗ vỗ lưng cho chàng, lo lắng hỏi:
"Đệ không thoải mái ở đâu? Sao tự dưng lại bệnh rồi?"
Hạo Phong mơ hồ mở mắt ra, lúc nào nhiễm bệnh, Kỳ Phong cũng dịu dàng đến bên cạnh.
Chàng cố nén cơn ho, mỉm cười nói:
"Chỉ là cảm xoàng thôi.
Đệ ngứa cổ, cứ ho mãi."
Kỳ Phong đưa tay sờ trán chàng, không sốt.
Nhưng