Kỳ Phong đi ba năm trời, chỉ còn vài ngày là được về cung, ai ngờ chưa kịp quay về đã gặp Hạo Phong trong tình huống nguy nan như thế này.
Hắn cho gọi Lâm Y đến, nói khẽ:
"Mau đi tìm bọn Thạch Đầu dẫn đến đây.
Đồng thời kiếm một chiếc xe ngựa rộng rãi, trải nệm êm ái, chăn phải đủ giữ ấm.
Ngày mai xuất phát đưa Hạo Phong về cung.”
Lâm Y đi rồi, Kỳ Phong mới kể cho Hạo Phong nghe về việc chàng bị hạ cổ.
Chàng nghe xong hết sức ngạc nhiên:
"Mẫu phi của đệ là do bị người ta hại?"
Kỳ Phong gật đầu, thở dài nói:
"Bà không những bị người ta hại, mà hiện tại, còn liên lụy đến đệ."
Hạo Phong trầm ngâm, vẫn không tin được sự thật.
Là kẻ nào nhẫn tâm ra tay độc ác?
"Nói cho ta biết, có phải ba năm nay, đệ thường xuyên ngã bệnh, mỗi lần ngã bệnh lại lâu khỏi hơn bình thường không?"
Hạo Phong suy nghĩ một lúc, rồi nói:
"Đúng là thường xuyên mệt mỏi.
Nhưng đệ chỉ nghĩ là do làm việc quá sức.
Ai ngờ…”
Kỳ Phong nghe đến đây, bỗng nổi giận đùng đùng:
"Đệ còn biết mình làm việc quá sức? Nếu ta không gặp đệ, thì cho đến chết đệ vẫn nghĩ do mình làm việc quá sức có đúng không?”
Hạo Phong thấy mình lỡ lời, bèn im bặt, cúi đầu nghe mắng.
Lâu ngày gặp lại, Kỳ Phong quá là hung dữ rồi.
Hắn lại nói:
"Cho đến khi tìm được kẻ nào hạ cổ, đệ không được phép đi ra ngoài làm việc vất vả nữa.
Ngày mai sẽ hồi cung.”
Sáng hôm sau, Thạch Đầu, Tiểu Thanh, còn có cả Vi Hàn cùng kéo nhau đến nơi đóng quân của Kỳ Phong.
Vừa nhìn thấy Kỳ Phong, Vi Hàn liền niềm nở chào hỏi.
Ai dè Kỳ Phong chỉ hừ một tiếng, nhìn hắn bằng nửa con mắt.
Vi Hàn chẳng biết mình đã làm gì đắc tội vị hoàng tử khó chịu này rồi, đành im lặng không dám hó hé thêm câu nào.
Tiểu Thanh vừa nhìn thấy Kỳ Phong, liền chạy tới lo lắng hỏi:
"Tứ điện hạ, Thất điện hạ...!ngài ấy thế nào rồi?"
Kỳ Phong không nén nổi cơn giận, giọng nói không to không nhỏ nhưng khí thế bức người khiến Tiểu Thanh sợ run:
"Ngươi còn dám hỏi đệ ấy thế nào rồi? Ba năm nay ta bảo các người phải chăm sóc đệ ấy thật tốt, vậy mà giờ đệ ấy lâm bệnh nặng sắp chết, các người vẫn không hề hay biết gì?"
Tiểu Thanh cả kinh lắp bắp:
"S...!sắp chết? Nghiêm trọng vậy sao?"
Vi Hàn cũng không tin vào tai mình:
"Kỳ Phong, đùa không vui tí nào đâu."
"Đùa? Huynh nghĩ ta có thể đùa giỡn với sống chết của đệ ấy sao?"
Tiểu Thanh như muốn ngã quỵ, chạy đến bên giường.
Hạo Phong vẫn đang ngủ, thần sắc nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt.
Nàng đau lòng không thôi, thốt lên:
"Tại sao mới hai hôm, mà điện hạ lại ra nông nỗi này?"
Kỳ Phong kể cho bọn Thạch Đầu nghe sự tình.
Ai nấy nghe xong đều bàng hoàng kinh hãi.
Kỳ Phong nói tiếp:
"Ta đã chuẩn bị xe ngựa đưa Hạo Phong trở về cung.
Chỉ còn chờ các người tới là xuất phát thôi đó.”
Nói rồi hắn đến bên giường, bồng Hạo Phong đang còn ngủ say lên, bước ra ngoài.
Tiểu Thanh, Thạch Đầu, Vi Hàn vội theo sau.
Trương y sư cũng được Kỳ Phong dẫn theo vào cung để theo dõi bệnh tình của chàng.
Hạo Phong bị cổ trùng hoành hành trong ngực, nửa tỉnh nửa mê, đau đớn vô cùng.
Kỳ Phong ôm chặt chàng suốt đường đi, tim như bị cắn xé.
Hắn nóng lòng gọi Trương y sư:
“Có cách nào làm giảm bớt đau đớn cho đệ ấy không?”
Trương y sư lắc đầu:
“Hiện tại chỉ có thể cho điện hạ uống thuốc giảm đau.
Nhưng nếu dùng quá nhiều, sẽ đẩy nhanh tiến độ xâm nhập vào tim của cổ trùng.”
Trương y sư vừa dứt lời, Hạo Phong liền ho ra một búng máu tươi.
Y nhìn thấy tình trạng của chàng, nét mặt cũng biến đổi, vết sẹo xấu xí nhăn lại trông càng đáng sợ hơn.
Kỳ Phong thấy Hạo Phong nôn ra máu, hồn phách như muốn bay lên mây, nói như quát:
“Chẳng lẽ cứ nhìn đệ ấy đau đớn như vậy sao? Thời gian của đệ ấy còn bao lâu?”
“Cao lắm là một tháng.
Nếu dùng thuốc giảm đau, thời gian có thể sẽ bị rút ngắn lại còn một đến hai tuần.
Thậm chí…”
“Thậm chí thế nào?”
“Thậm chí có thể ra đi bất cứ lúc nào.”
Kỳ Phong ôm chặt Hạo Phong vào lòng, cố nén cơn đau trong ngực.
Hắn ước gì mình có thể thay chàng chịu đựng nỗi thống khổ này, nhưng rốt cục cũng chỉ bất lực nhìn chàng bị độc tính giày vò muốn chết đi sống lại.
Hạo Phong đau đến sắc mặt tái nhợt, lồng ngực nóng rát như muốt nứt ra, đôi môi khô khốc không nhìn ra một tia huyết sắc, cuối cùng không chống đỡ nổi, lại nôn ra một búng máu rồi ngất đi.
Xe ngựa đi ba ngày ba đêm cuối cùng cũng tới nơi.
Hạo Phong cũng hôn mê đúng ba ngày ba đêm.
Khi Kỳ Phong ôm chàng đến Thanh Phong điện, đặt lên chiếc giường quen thuộc, chàng mới dần mở mắt ra, trong lòng yên tâm đến kỳ lạ.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Kỳ Phong toàn tia máu, chàng bỗng giật mình cả kinh.
Từ lúc đưa Hạo Phong về Thanh Phong điện, Kỳ Phong ngồi thất thần bên giường bệnh hàng giờ, thấy chàng tỉnh lại mới hoàn hồn, nhẹ giọng nói:
“Đệ tỉnh dậy thì mau ăn gì đó đi.
Người đâu?”
Tiểu Thanh nghe tiếng gọi, từ bên ngoài chạy vô, vui mừng khi thấy Hạo Phong đã tỉnh.
Kỳ Phong ra lệnh:
“Mang cháo đến đây.”
Một lúc sau, Tiểu Thanh mang chén cháo tới.
Kỳ Phong cầm lấy, múc một muỗng, rồi đưa lên miệng chàng.
Hạo Phong xấu hổ nói:
“Đệ tự ăn được.”
Kỳ Phong trừng mắt:
“Ngồi yên đấy.
Tay run hết cả lên rồi.
Để ca ca giúp đệ.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết! Mau, ngoan, há miệng ra.”
Hạo Phong bị thái độ của hắn làm cho phì cười, cuối cùng cũng đành chiều theo ý hắn.
Những ngày sau đó, Kỳ Phong cho âm thầm điều tra lúc còn sống, Liên Quý Phi thường xuyên mâu thuẫn với những ai.
Câu trả lời chính là hầu hết những phi tần lúc bấy giờ đều ghen ghét với nàng vì được hoàng thượng sủng ái lên trời.
Nghinh Phong và Ngọc Phong nghe Hạo Phong ngã bệnh cũng lập tức tới thăm.
Hạo Phong thấy hai người vì mình mà lo lắng, cố mỉm cười:
“Đệ không sao mà, hai người đừng làm bộ mặt như thể đệ sắp chết tới nơi vậy.”
Ngọc Phong quẹt nước mắt:
“Thực sự là không sao? Nhìn đệ không ổn chút nào.”
Nghinh Phong đứng bên cạnh áy náy vô cùng:
“Chỉ tại ta không ngăn cản, để đệ làm việc quá sức, chạy đôn chạy đáo khắp