Sau chuyện Hạo Phong bị hạ cổ độc, mối quan hệ giữa Kỳ Phong và Trang Quý Phi cũng xấu đi.
Kỳ Phong biết lỗi của mình, nên mỗi ngày đều đến Thanh Mai điện để thỉnh an.
Nhưng Trang Quý Phi nhất mực không chịu gặp mặt hắn.
Hôm nay, Kỳ Phong quyết định không trở về mà quỳ giữa sân, lớn tiếng nói vọng vào:
“Mẫu phi, là nhi thần bất hiếu.
Mong người tha thứ cho con.”
Trang Quý Phi ngồi bên trong, nghe rõ mồn một giọng nói của hắn.
Đã gần một tháng trôi qua nhưng nàng vẫn chưa nguôi cơn giận, cao giọng nói vọng ra:
“Tha thứ? Ngươi bảo ta làm sao tha thứ? Ta không có đứa con như ngươi!”
“Mẫu phi muốn con làm gì cũng được, miễn sao làm người nguôi giận.”
Trang Quý Phi bật cười mỉa mai:
“Muốn ta nguôi giận? Đơn giản thôi, lấy cái mạng nhỏ của nó đến đây gặp ta!”
Kỳ Phong nhíu chặt chân mày:
“Con có thể đáp ứng người bất cứ việc gì, nhưng tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương đệ ấy.”
“Vậy thì không còn gì để nói.
Ngươi vì nó mà có thể sẵn sàng tổn thương ta, lấy mạng ta.
Vậy bây giờ không thể vì ta mà lấy mạng nó sao?”
Kỳ Phong cúi mặt, lắc đầu:
“Hai chuyện này hoàn toàn không giống nhau.
Mẫu phi, dù có quay ngược thời gian, con vẫn sẽ làm như vậy.”
Trang Quý Phi nghe những lời này của hắn, giận đến độ hất tung ấm trà trên bàn, âm thanh đổ bể kêu loảng xoảng.
Cung nhân đứng bên cạnh nhìn thấy nàng nổi trận lôi đình mà rét run.
Âm thanh chói tai mang theo cơn thịnh nộ như sấm sét vang lên:
“Nếu ngươi thực sự xem ta là mẫu phi, thì tại sao lúc đó không hỏi thẳng ta, mà nghi ngờ ta như kẻ thù.
Ngươi tin người ngoài còn hơn tin ta sao?”
Kỳ Phong không thể bào chữa, chỉ biết cúi mặt lặng im.
“Ta đã từng hỏi ngươi, nếu hai ta cùng gặp nguy hiểm, ngươi chọn ai, bỏ ai? Bây giờ câu trả lời quá rõ ràng rồi!”
“Mẫu phi! Tại sao người vẫn ngoan cố dồn Hạo Phong vào chỗ chết? Hạo Phong dù gì cũng là bậc hậu bối.
Tuy đệ ấy và người không hề có mối quan hệ ruột thịt, nhưng đệ ấy là đệ đệ của con! Dòng máu chảy trong người đệ ấy và dòng máu chảy trong người con là một.
Tại sao người không thể xem đệ ấy như con trai của mình? Nếu người nhất quyết ép con phải lựa chọn, con đành để người thất vọng rồi.”
Ngập ngừng một lát, hắn lại nói:
“Là nhi thần không làm tròn chữ hiếu, xin dập đầu tạ lỗi với mẫu phi!”
Trang Quý Phi nghe Kỳ Phong nói vậy, cả kinh đứng dậy, chạy ra ngoài sân.
Thấy hắn không ngừng dập đầu xuống mặt đất, máu chảy ròng ròng, nàng hoảng hốt la to:
“Tên ngốc này, ngươi muốn làm gì? Ngươi tưởng làm vậy ta sẽ bỏ qua sao?”
Kỳ Phong vẫn tiếp tục dập đầu:
“Mẫu phi, nếu là Hạo Phong, đệ ấy không bao giờ bắt con phải lựa chọn.
Đệ ấy thà chết chứ không để con làm hại người.
Đệ ấy luôn vì con mà lo nghĩ, sợ con bị tổn thương.”
Ban nãy thấy hắn dập đầu xuống đất, nàng cảm giác trái tim như ngừng đập.
Nhưng đứa con cứng đầu này của nàng lại tiếp tục lên tiếng bênh vực cho Hạo Phong, khiến lửa giận một lần nữa phun trào:
“Nếu nó đã thương yêu và lo nghĩ cho ngươi đến thế, thì mau về với nó đi.
Từ nay ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!”
“Mẫu phi dạy con nhất định không được đặt nặng tình cảm với bất cứ ai.
Một kẻ không có điểm yếu mới chính là kẻ mạnh nhất.
Nhưng con nhận thấy người đã sai rồi.
Một người mạnh nhất, chính là người biết được đâu là thứ quý giá nhất trong đời.
Chính vì càng xem trọng, nên phải càng cố gắng mạnh mẽ hơn từng ngày để bảo vệ thứ quý giá đó.”
Kỳ Phong tiếp tục dập đầu:
“Mẫu phi và Hạo Phong đều là những người quan trọng đối với con.
Xin người đừng bắt con lựa chọn.
Mạng con là do người ban cho.
Nếu người không cần đứa con này nữa, con sẽ trả lại cho người.”
"Ngươi muốn uy hiếp ta, bức chết ta mới hài lòng đúng không?"
Kỳ Phong không nói không rằng, vẫn kiên trì dập đầu trên mặt đất.
Nhìn thấy máu bắt đầu chảy ra từ trán hắn, Trang Quý Phi tay chân rụng rời, không giữ được bình tĩnh, lao đến ngăn hắn lại, quát lớn:
"Ngươi có thôi đi không hả?"
Kỳ Phong không trả lời càng khiến nàng như ngồi trên đống lửa, ruột gan quặn hết cả lên.
Nàng đưa tay ôm ngực, không thở được, bàn tay giữ lấy hắn cũng dần mềm nhũn rồi buông ra, toàn thân mất hết sức lực rồi ngã nhào.
Kỳ Phong thấy nàng bỗng ngất xỉu, hốt hoảng đỡ lấy, gọi to:
"Mẫu phi!"
Trang Quý Phi tỉnh lại, giật mình khi thấy Kỳ Phong quỳ gối bên giường từ lúc nào.
Cái trán bị thương không thèm băng bó, máu đã khô lại và đông đặc, mang một màu đỏ sẫm ghê người.
Nàng nhìn thần sắc nhợt nhạt của nhi tử, vừa giận vừa đau lòng không nói nên lời.
Kỳ Phong thấy nàng tỉnh lại, đôi mắt ủ rũ bỗng sáng bừng lên:
"Mẫu phi!"
Trang Quý Phi nhìn bộ dạng của hắn, không nỡ mắng chửi nữa, khẽ thở dài:
"Đứa con ngốc nhà ngươi...!Thật sự là hại ta suýt tức chết mà."
"Nếu người chết, con cũng không thiết sống.
Mẫu phi, người là người quan trọng nhất trong cuộc đời con."
Trang Quý Phi cười chua chát:
"Đâu phải mỗi mình ta là người quan trọng nhất của ngươi? Ngươi không dám kể ra đệ đệ yêu của mình sao?"
Kỳ Phong cúi mặt lặng im.
Nàng thở dài nói tiếp:
"Ngươi mau đứng lên, quay về đi.
Chuyện của hai ngươi ta không quản nữa.
Ta sẽ chống mắt lên mà xem, cái gọi là huynh đệ tình thâm sẽ kéo dài được bao lâu."
Ngày hôm đó Kỳ Phong quay trở về trong bộ dạng cực kỳ thảm hại.
Gương mặt u ám xám xịt, tóc tai rối bời,