Gương mặt Kỳ Phong sát gần bên, nài nỉ:
“Đệ...!đừng tránh mặt ta nữa mà.”
Hạo Phong lắc đầu:
“Sau những chuyện đã xảy ra, huynh muốn đệ phải làm gì cho phải đây?”
Kỳ Phong đến gần bên chàng, ánh mắt tha thiết:
“Chúng ta quay lại như những ngày đầu, được không? Chuyện tối hôm đó, là do ta hồ đồ.
Xin lỗi đệ...!Ta sẽ không làm gì quá đáng nữa.
Chỉ cần đệ đừng lạnh nhạt với ta…”
Hạo Phong ngập ngừng trong giây lát rồi hỏi, câu hỏi đặt ra cho Kỳ Phong, cũng là tự hỏi chính mình:
“Những ngày đầu… Còn có thể không?”
Kỳ Phong im lặng.
Hạo Phong lại nói:
“Đệ không lạnh nhạt với huynh, càng không muốn tránh mặt huynh.
Chỉ là đệ cần thời gian để quên đi chuyện đêm đó…”
Kỳ Phong cắn chặt răng:
“Ta hiểu rồi…”
Dứt lời hắn nhìn sang ngôi mộ kế bên, hỏi chàng:
“Mộ của ai?”
“Của một vị bằng hữu.”
Một nỗi buồn thoáng qua, làm Kỳ Phong thấy tim đau nhói.
Gió lạnh trên núi cao không lạnh bằng lòng hắn lúc này.
Bằng hữu nào mà phải khiến chàng bận tâm lên tới tận đây, lại còn ngủ quên đến khóe mi ngấn nước?
“Rất quan trọng sao?”
“Phải.”
Kỳ Phong buồn bã không hỏi thêm nữa.
Hắn xoay lưng đi, nói vọng lại:
“Hôm nay đang diễn ra ngày hội săn bắn.
Tạm thời đệ đừng xuống núi, kẻo không cẩn thận bị thương.
Ta đến đây chỉ để báo cho đệ chuyện này.
Nếu không còn việc gì nữa… ta đi trước.
Hai ngày sau sẽ lên đón đệ.”
Hạo Phong nghe hắn nói xong, vội vàng đuổi theo:
“Ngày hội săn bắn? Huynh nói vậy là sao?”
Lúc này chàng mới phát hiện trên tay Kỳ Phong đang cầm một cung tên.
Hắn nói:
“Năm nay tam ca đề xuất chọn Đàm Hoa Sơn làm địa điểm đi săn.”
Hạo Phong cả kinh thốt lên:
“Không ổn! Nếu vậy… Bạch Hổ sẽ gặp nguy hiểm.
Đệ phải đi tìm nó!”
Nói rồi chàng tức tốc chạy đi.
Kỳ Phong lúc này mới sực nhớ ra con hổ trắng năm xưa hiện đang quẩn quanh trong rừng, mau chóng đi theo chàng.
Hạo Phong dùng hết tốc lực chạy tìm Bạch Hổ, nhưng chẳng thấy nó đâu.
Khu rừng thường ngày vốn yên tĩnh, hôm nay lại rầm rập tiếng bước chân, tiếng vó ngựa, tiếng tên bay vù vù khắp nơi.
Tất cả những âm thanh đó khiến Hạo Phong lòng đầy sợ hãi lẫn lo lắng.
Chẳng hiểu lấy sức mạnh từ đâu, Hạo Phong chạy rất nhanh, Kỳ Phong đuổi không kịp, vừa chạy theo vừa la to:
“Hạo Phong, chờ ta!”
Chàng không thèm nghe tiếng gọi của hắn, vẫn cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh, hoảng loạn tìm kiếm.
Một mũi tên từ đâu xé gió lao đi, Kỳ Phong hốt hoảng lao tới đẩy chàng ngã lăn xuống đất.
Kỳ Phong nổi đoá quát lên:
“Đệ bị điên rồi sao! Mau bình tĩnh lại!”
Hạo Phong đẩy hắn ra, ngồi dậy:
“Làm sao đệ có thể bình tĩnh?? Nãy giờ không thấy Bạch Hổ, không chừng nó đã bị trúng tên, nằm rên khóc ở đâu đó rồi!”
Kỳ Phong nắm lấy bả vai chàng lay mạnh:
“Đệ vì con hổ đó, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần sao?”
Hạo Phong lắc đầu:
“Huynh có thể đừng hỏi đệ những câu hỏi tương tự không? Nếu người gặp nguy hiểm là huynh, đệ cũng sẽ hành động như vậy thôi!”
Kỳ Phong ngẩn ra.
Chợt nhớ ba năm trước cũng vì hắn mà chàng bị Bạch Hổ cào rách da thịt, cho đến bây giờ vẫn còn lưu sẹo.
Nếu chuyện ấy tái diễn, hắn e là mình sẽ không chịu nổi mất.
Hạo Phong tính đi tiếp, bỗng nghe tiếng sột soạt phát ra từ bụi cây.
Bạch Hổ cuối cùng cũng xuất hiện.
Nhìn thấy Hạo Phong, nó liền nhào tới, nhảy bổ lên người chàng mừng rỡ.
Hạo Phong bị Bạch Hổ làm nhột, cười muốn tắt thở.
Nhưng giờ không phải lúc nô đùa, chàng cố đẩy nó ra và nói:
“Mau cùng tao lên Thiên Môn Tự.
Mày ở đây rất nguy hiểm.”
Hạo Phong vừa đứng lên bỗng nghe từ xa có tiếng bước chân.
Bạch Hổ gầm gừ cảnh giác.
Bước tới là một người quen thuộc, tay cầm cung tên, giọng điệu vẫn mang vẻ giễu cợt như cũ:
“Ồ, không ngờ lại gặp tứ đệ và thất đệ ở đây.”
Khắc Phong ngạc nhiên nhìn hai huynh đệ Hạo Phong, rồi thoáng giật mình khi thấy Bạch Hổ:
“Ta thật may mắn nha! Hôm nay nếu săn được con hổ trắng này thì số điểm sẽ tăng cao.
Phần thắng thuộc về ta là điều sớm muộn.”
Hạo Phong thốt lên:
“Không được! Huynh không được làm hại nó!”
Khắc Phong phớt lờ lời phản đối của chàng, tay rút một mũi tên, đặt lên dây cung.
Kỳ Phong lập tức bước tới chắn trước mặt:
“Huynh mau tìm con mồi khác đi.
Con hổ này là bạn của Hạo Phong.”
Khắc Phong mở to mắt nhìn con hổ rồi tới Hạo Phong, phá ra cười nhạo báng:
“Bạn? Ta không quan tâm.
Ta chỉ biết trong bộ sưu tập của mình đang thiếu bộ da của hổ trắng.”
Khắc Phong không dài dòng, lập tức phóng sang bên trái, nghiêng người giương cung hướng Bạch Hổ bắn ra một mũi tên.
Kỳ Phong không ngờ hắn lại hành động nhanh và dứt khoát như vậy nên không kịp trở tay.
Hắn chỉ kịp cảm nhận một luồng gió lướt ngang người, định thần lại đã thấy Hạo Phong lao như bay về phía Bạch Hổ, chắn trước mặt nó.
“Hạo Phong!!!”
Kỳ Phong phi người tới toan kéo chàng ra, nhưng đã muộn.
Mũi tên như vũ bão của Khắc Phong đã cắm vào bả vai của chàng.
Y phục màu trắng thoáng chốc thấm đẫm máu tươi đỏ quạnh.
Bạch Hổ thấy Hạo Phong vì đỡ tên cho mình mà bị thương, gầm lên lồng lộn.
Cả khu rừng như bị tiếng kêu bi phẫn của nó làm cho rung chuyển, lá cây rơi lả tả.
Con mắt xanh loé sáng mang theo sát ý.
Nó nhe nanh, vươn vuốt lao về phía Khắc Phong.
Hạo Phong bị trúng tên, trước ngực đau đớn và nóng rát, nằm trong lòng Kỳ Phong.
Trong mũi tên có tẩm thuốc mê, cộng với mất máu làm đầu óc chàng bắt đầu choáng váng quay cuồng, hơi thở gấp gáp, sắc mặt cũng dần tái đi.
Lúc này, một trảo của Bạch Hổ tung ra, dấu móng vuốt đã in hằn lên ngực Khắc Phong.
Cả người nó đè hẳn trên người hắn, chuẩn bị tung thêm một trảo thứ hai thì chợt nghe giọng nói yếu ớt của Hạo Phong cất lên:
“Bạch Hổ… đừng…”
Bạch Hổ quay sang, thấy Hạo Phong dần lịm đi, càng sục sôi lửa giận.
Nó gầm lên nhìn Khắc Phong cả người đẫm máu, thoi thóp run cầm cập dưới thân, tính cho hắn một đòn kết liễu thì chợt vang lên tiếng người:
“Hổ!”
Mặc Phong từ đâu chạy tới hốt hoảng la lên.
Nghinh Phong cùng một số thuộc hạ đi phía sau nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng kinh hồn bạt vía, đồng loạt giương cung về phía Bạch Hổ.
Hạo Phong gắng gượng mở mắt ra, yếu ớt nói:
“Đừng làm hại Bạch Hổ… Ca ca… mau… ngăn họ lại…”
Kỳ Phong nhìn thấy máu chảy ướt đẫm áo chàng, giống như những lần trước, toàn thân rụng rời, lo sợ đến độ máu trong người muốn ngừng lưu thông.
Hắn hướng mọi người quát