Kể từ khi chạy ra khỏi cung trốn Thuận vương, Hạo Phong vẫn chưa một lần trở lại hoàng cung.
Nhưng tin tức về Mặc Phong nhanh như một cơn gió đã tới tai chàng.
Tuy chàng và Mặc Phong ít qua lại, nhưng y tính tình hiền lành, không ngờ lại phải lòng tên Thuận vương háo sắc kia.
Hạo Phong thở dài hỏi Thạch Đầu:
“Có biết được huynh ấy đã đi đâu không?”
Thạch Đầu lắc đầu đáp:
“Sau khi rời khỏi hoàng cung, không ai biết được điện hạ đã đi đâu.”
“Từ nhỏ sống trong nhung lụa, nay không có gì trong tay, hy vọng là huynh ấy sẽ không sao.
Huynh cho người đi tìm huynh ấy, đừng để huynh ấy chịu khổ.”
“Vâng thưa điện hạ.”
Hai người tiếp tục đi về hướng nhà trọ thì trước mặt diễn ra một cảnh tượng ồn ào.
“Cha ơi, đây là bánh của bà ngoại, cha không được lấy!”
Một gã đàn ông trạc tứ tuần đang giằng lấy cái bánh bao từ tay một đứa trẻ khoảng mười tuổi.
“Bà già đó đã gần đất xa trời rồi, cần gì ăn no! Mày mau biến khỏi đây, không là tao cho no đòn!”
Cậu bé khóc thút thít nắm chặt lấy tay gã đàn ông, la to:
“Mau trả bánh lại cho con đi mà.
Bà sắp đói chết rồi!”
“Tao mặc kệ!”
Nói rồi gã đưa cái bánh bao lên miệng ăn ngấu nghiến trong tiếng khóc nức nở của cậu bé.
Nhưng gã ăn chưa được phân nửa, đã bị Thạch Đầu lao đến, đánh rơi chiếc bánh xuống đất.
Gã đói đến nỗi không thèm bận tâm tới Thạch Đầu, nhào tới vồ lấy chiếc bánh.
Nhưng bàn chân của Thạch Đầu đã nhanh hơn một bước, dẫm lên, nghiền nát nó.
Lúc này, gã mới tức giận quát lớn:
“Là kẻ nào dám phá bữa ăn của ta!”
Vừa ngước nhìn lên, gã liền giật mình khi thấy trước mặt là một nam nhân cao to, gương mặt hung dữ trừng mắt với mình.
Thạch Đầu tiếp tục đá văng miếng bánh dưới chân, gằn giọng nói:
“Một gã đàn ông khỏe mạnh, chân tay lành lặn, không biết tự lao động, lại đi giành ăn với một đứa trẻ?”
Gã kia nổi giận đứng lên, vung tay tính đánh người, nhanh như chớp bàn tay đã bị Thạch Đầu giữ lấy, bóp mạnh.
Gã không thể vùng vẫy, chỉ biết nhăn nhó kêu lên:
“Đại hiệp tha mạng!”
Vừa lúc đó, Hạo Phong bước tới ngăn lại:
“Thạch Đầu đại ca! Dừng tay đi!”
Nếu Hạo Phong không kịp ngăn Thạch Đầu lại thì có lẽ bàn tay gã kia đã bị bóp gãy xương rồi.
Thạch Đầu liếc mắt một cái, sau đó thả tay ra, gã liền chạy đi mất hút.
Đứa bé ban nãy nhìn thấy chiếc bánh đã bị nghiền nát, quỳ xuống đất khóc rống.
Hạo Phong chạy lại đỡ dậy, dịu dàng nói:
“Tiểu đệ đệ đừng khóc.
Bánh đã hỏng rồi thì mua cái mới.
Nhà đệ ở đâu? Ta đưa đệ về.”
Đứa bé lại càng khóc lớn hơn:
“Đệ không có nhà.
Nhà đã bị cha bán đi mất rồi.
Hiện giờ bà ngoại đang bệnh, không có gì ăn.
Có mỗi cái bánh bao đệ vừa xin được, thì lại bị cha cướp mất...”
“Vậy...!đệ dẫn ta đến chỗ của bà ngoại, được không?”
Nói rồi, chàng chìa ra một bọc bánh bao nóng hổi.
Cậu bé thấy vậy, vui mừng gật đầu rồi dẫn Hạo Phong đi đến nơi ở tạm của hai bà cháu.
Nơi đó hoá ra gần ngay nhà trọ chàng đang ở.
Bà lão ăn mặc rách rưới, nằm co ro nơi góc đường, có vẻ bệnh rất nặng.
Cậu bé cầm bọc bánh bao, chạy lại đỡ bà dậy, vừa mếu máo vừa nói:
“Bà ơi, bà mau dậy ăn chút gì đó đi.”
Bà lão yếu ớt ngồi dậy, xua tay:
“Con giữ mà dùng, bà già rồi, không còn sống được bao lâu.
Cứ để bà chết đói đi, con sẽ bớt khổ.”
“Không, bà đừng chết mà, con có nhiều bánh lắm.
Ca ca đây vừa mới cho con, bà nhìn này.”
Hạo Phong đứng bên cạnh nhìn hai bà cháu, trong lòng chợt nhớ tới Lý ma ma, không tránh khỏi xúc động.
Chàng ngồi xuống bên bà lão, cởi áo choàng ra khoác lên người bà, khẽ nói:
“Bà cứ ăn thoải mái, còn rất nhiều bánh.” Rồi chàng quay sang cậu bé: “Người lúc nãy là cha ruột của đệ sao?”
Cậu bé gật đầu:
“Dạ phải.
Cha suốt ngày cờ bạc rượu chè.
Mẹ vì đau lòng mà sinh bệnh qua đời.
Bà ngoại ngày ngày đau ốm.
Cha bị thua bạc, vì trả nợ mà đồ đạc trong nhà cứ vơi dần, ngay cả nhà cửa cũng bán đi rồi…”
Hạo Phong thở dài xoa đầu cậu bé, rồi quay sang Thạch Đầu:
“Chúng ta đưa bà lão và cậu bé về nhà trọ.
Bảo Trương y sư xem bệnh cho bà ấy.”
Bà lão được Trương y sư cứu chữa, qua vài ngày cũng dần khỏe lại.
Bà cùng cháu trai khấu đầu tạ ơn, nhưng Hạo Phong vội ngăn lại:
“Giúp người là việc phải làm, bà đừng bận tâm.
Hiện giờ hai bà cháu định đi đâu?”
Bà lão rơm rơm nước mắt, run giọng nói:
“Nơi này không còn nhà, vốn dĩ lão định về quê từ lâu nhưng bệnh tật quấn thân.
Nay nhờ có ân nhân mà lão đã khỏi bệnh.
Trời đất bao la, quê cha đất tổ vẫn là chốn sau cùng dừng chân.”
Hạo Phong lấy từ trong áo ra một thỏi bạc, dúi vào tay bà lão:
“Bà cầm lấy làm lộ phí.”
Bà lão chần chừ một lát, rồi run run đón nhận thỏi bạc từ tay của chàng:
“Ơn nghĩa này, không biết khi nào lão mới trả được.
Xin hãy nhận của lão một lạy để tạ ơn.”
Hạo Phong vội ngăn lại:
“Bà đừng như vậy, sẽ tổn thọ ta mất.
Nhìn bà ta lại nhớ người bà đã nuôi nấng ta lúc nhỏ.
Giúp đỡ bà là do ta tình nguyện, không cần báo đáp.”
Rồi chàng hướng Thạch Đầu nói:
“Thạch Đầu đại ca, chuẩn bị cho hai bà cháu một chiếc xe ngựa.”
Thạch Đầu chưa kịp rời khỏi, đã nghe một trận xôn xao từ bên ngoài.
Hạo Phong bước ra sân liền chứng kiến một đám người vây đánh một gã đàn ông.
“Ngươi nói hôm nay sẽ trả đủ, nếu không sẽ lấy con trai ra để thế chấp.
Giờ nó đâu rồi?”
Nam nhân run rẩy quỳ dưới đất, chấp hai tay cầu xin:
“Xin ngài tha mạng, tôi sẽ mau chóng tìm nó về đây cho ngài!”
Cậu bé nhìn thấy cha mình quỳ gối khóc lóc van xin bọn chủ nợ, toàn thân run rẩy nép vào lòng bà ngoại:
“Bà ơi...!là cha...!ông ấy muốn bán con.”
Bà lão ôm chặt đứa cháu nhỏ, không ngăn được mắng khẽ:
“Tên súc sinh! Biết trước có ngày hôm nay,