Hạo Phong đi đến con suối nhỏ lấy nước.
Trên đường quay về, cảm giác có người đi theo mình, trong lòng thầm lo lắng, nâng cao cảnh giác.
Đến một đoạn vắng, bỗng cảm giác bả vai nằng nặng, liếc sang đã thấy một bàn tay to lớn đặt lên vai mình.
Chàng rùng mình, rồi xoay người tung ra một chưởng.
Nhưng kẻ đằng sau rất nhanh né được, lập tức bắt lấy tay chàng, reo lên:
“Tìm thấy đệ rồi!”
Hạo Phong ngây ngốc đứng như trời trồng, cơ miệng cứng đờ không thốt nên lời.
Sao Kỳ Phong lại có mặt ở đây?
Vẻ mặt của Kỳ Phong ngạc nhiên không kém, sững sờ nhìn chàng.
Tuy trên mặt là một vết sẹo xấu xí, nhưng tướng mạo này, đôi mắt này, bờ môi này, cả hương thơm phảng phất lượn lờ kia không thể nhầm lẫn với một ai khác.
Kỳ Phong ngây ra đưa tay sờ vết sẹo trên mặt chàng, run giọng hỏi:
“Tại sao lại ra nông nỗi này?”
Hạo Phong biết hắn không nhìn ra đây là sẹo giả, đành tát nước theo mưa đáp:
“Chuyện cũng không có gì...”
Hai đầu chân mày thắt chặt, Kỳ Phong đau lòng nói:
“Không có gì thì sao mặt đệ lại...”
Kỳ Phong vẫn không buông tay khỏi mặt chàng, vuốt lấy vết sẹo ghê người, nét mặt thống khổ vô biên.
Hạo Phong gạt tay hắn ra, quay mặt đi nói:
“Đừng nhìn.
Bây giờ đệ thế này...!không dám đối diện với huynh.”
Chàng hy vọng, với vẻ ngoài xấu xí của mình sẽ làm Kỳ Phong tránh xa chàng ra một chút.
Nhưng trái với suy đoán của chàng, hắn bất ngờ ôm chàng vào lòng:
“Ta mặc kệ, ta đã đi tìm đệ khắp nơi! Giờ tìm được rồi, cả đời này sẽ không buông tay nữa.”
Hạo Phong một lần nữa đẩy hắn ra:
“Tìm đệ? Tìm đệ làm gì?”
“Ta nhớ đệ...”
Hạo Phong quay mặt đi, lãng tránh ánh nhìn của hắn.
Kỳ Phong đưa tay chạm lấy đôi vai chàng, kéo về phía mình.
Hạo Phong muốn vùng ra, nhưng Kỳ Phong nắm rất chặt, như thể chỉ cần lơ là, chàng sẽ lập tức biến mất trước mặt hắn.
Giờ đây, đường quay về đã bị đứt đoạn, muốn đuổi hắn cũng đuổi không được, chàng đành miễn cưỡng dẫn hắn trở về nơi mình đang ở tạm.
Vừa nhìn thấy Kỳ Phong, Thạch Đầu, Trương y sư và Vi Hàn hết sức kinh ngạc.
Nhưng hắn đã lập tức nhào tới nắm lấy cổ áo của Thạch Đầu, gằn giọng hỏi:
“Ngươi bảo vệ Hạo Phong thế nào, mà lại để mặt của đệ ấy ra nông nỗi này?”
Thạch Đầu ngớ người ra nhìn Hạo Phong, bắt gặp chàng đang nháy mắt với mình, gã liền giả vờ hối lỗi:
“Là thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, mong điện hạ trách phạt.”
Kỳ Phong đau lòng không thôi, đưa mắt nhìn Trương y sư:
“Không còn cách nào chữa sao?”
Trương y sư kìm nén cảm xúc, vừa thương vừa buồn cười, trưng ra vẻ mặt bất lực:
“Gương mặt này của điện hạ đã bị hủy, thứ lỗi thần bất tài.”
Xong rồi hắn lại quét ánh mắt sắc như dao về phía Vi Hàn:
“Lại là ngươi?”
Vi Hàn nhún vai:
“Có duyên mà thôi.”
Kỳ Phong vì chuyện này mà ủ dột cả buổi trời.
Hắn không muốn tin, chỉ trong thời gian ngắn xa chàng thôi, mà gương mặt xinh đẹp kia đã bị hủy hoại.
Hạo Phong thấy hắn thất thần không thiết tha ăn uống, vừa cảm thấy áy náy, vừa thầm cảm ơn ông trời đã giúp mình.
Nhân cơ hội này, làm cho Kỳ Phong kinh tởm vẻ ngoài ma chê quỷ hờn của mình, không còn bám theo chàng nữa.
Nhưng chàng dường như đã sai lầm rồi.
Kỳ Phong không những không xa lánh chàng, mà một bước cũng chẳng rời, theo chàng từ đầu thôn đến cuối thôn, cùng nhau giúp người dân xây dựng nhà cửa.
Hạo Phong ban đầu còn xua đuổi, nhưng Kỳ Phong vẫn lì lợm bám theo, dần dần chàng cũng mặc kệ hắn.
“A!”
Kỳ Phong bước từ trong nhà đi ra, nghe Hạo Phong kêu lên, vội chạy lại.
Thấy chàng ôm tay, đứng bất động, liền cầm lấy tay chàng lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì?”
Gương mặt nhăn nhó của Hạo Phong càng làm cho vết sẹo trên mặt trở nên khó coi.
Chàng rụt tay lại đáp:
“Bị dầm đâm vào tay, không có gì...”
Vừa dứt câu, chàng bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ tênh rồi bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Kỳ Phong vững vàng hai chân ôm chàng đến nơi bậc thềm rồi ngồi xuống.
Hắn cầm lấy bàn tay của chàng, săm soi thật kỹ, rồi rút ra một miếng dầm bị mắc dưới lớp da.
Kỳ Phong nhìn gương mặt đỏ ửng trước mặt, rồi chuyển ánh mắt xuống bàn tay chàng, xoa xoa các đầu ngón tay chàng, đau lòng nói:
“Bàn tay này, đã từng mịn như cánh hoa...!Giờ toàn những vết chai.”
Hạo Phong thản nhiên hỏi:
“Thì sao?”
“Ta đau lòng...”
“Là nam tử hán, bàn tay bị chai sạn một chút, có gì phải đau lòng?”
Nói rồi chàng giật bàn tay ra khỏi tay hắn, đi thẳng vào trong nhà.
Đêm đến, Kỳ Phong ngồi một đống trong phòng, hai tay khoanh lại, sắc mặt đen xì.
Hạo Phong lúc này mới sực nhớ ra hiện tại chỉ còn có hai phòng, mỗi phòng có một chiếc giường nhỏ vừa đủ hai người.
Chàng liền nói:
“Huynh ở trên giường cùng với Trương y sư đi, đệ xin thêm chăn, ngủ dưới đất là được rồi.”
Kỳ Phong nhanh như chớp tiến tới bắt lấy cánh tay chàng kéo lại:
“Đệ ngủ trên giường với ta.
Trương y sư, ông qua phòng bên cạnh.”
Hạo Phong trừng mắt nhìn hắn:
“Huynh là người tới sau, không được quyền ý kiến.”
“Ta là hoàng tử Phong Quốc! Ông ấy chỉ là một thần tử.”
“Ở đây đừng đem thân phận ra đối đãi! Nếu huynh không đồng ý, thì đệ sẽ đi!”
Trương y sư cười khổ nói:
“Thôi được rồi! Để thần ra ngoài, hai vị điện hạ ngủ sớm đi.”
Dứt lời, ông liền nhanh chóng bỏ sang phòng bên cạnh.
Thạch Đầu và Vi Hàn ở sát vách dĩ nhiên nghe hết cuộc đối thoại.
Trương y sư vừa xuất hiện, hai người đã an bài xong xuôi:
“Ông dù gì cũng lớn tuổi, ngủ trên giường thì hơn.
Thạch Đầu sẽ qua ngủ chung với Thanh Thư.”
“Cảm ơn.”
Cùng lúc ấy, Kỳ Phong không biết xấu hổ leo lên giường nằm, đưa tay vỗ gối:
“Còn chờ gì nữa? Đệ mau ngủ đi, trời trở lạnh rồi.”
Hạo Phong nhìn ánh mắt đầy chờ mong của hắn, hơi hoang mang không dám tiến đến gần.
Kỳ Phong mất kiên nhẫn, bước xuống giường, ôm chàng từ phía sau:
“Đến bao giờ đệ mới chịu chấp nhận ta?”
Hạo Phong nhích nhẹ bờ vai, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng tay của hắn.
Kỳ Phong lại thì thầm.
“Ta đã suy nghĩ rất