Thấy người bước tới là Thanh Thư, Hạo Phong bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Thư nhìn thấy chàng, ngây người ra một lúc, rồi hỏi:
“Huynh là ai? Sao biết tên tôi?”
Hạo Phong quên mất mình đã vứt mặt nạ đi rồi, đứng lên phủi bụi bẩn bám trên y phục, tiến lại gần Thanh Thư, cười nói:
“Tôi là Hạo Phong đây.”
Thanh Thư có vẻ như chưa tin, nhìn Hạo Phong không chớp mắt.
Thế là chàng phải giải thích từ đầu cho hắn.
Lúc này hắn mới vỡ lẽ ra, mỉm cười:
“Huynh đi đâu mà lạc tới tận đây? Quỷ Rừng càng lúc càng lộng hành.
Lang thang trong rừng với gương mặt này, huynh không sợ sao?”
Hạo Phong cười khổ:
“Tôi đi hái thuốc, lơ mơ thế nào lại quên mất đường về.
Mặt nạ lại hỏng mất...”
“Vậy thì cùng về thôi.”
Hạo Phong gật đầu đi theo Thanh Thư.
Nhưng khi vừa đến gần hắn, chàng bỗng ngửi thấy một mùi rất kỳ lạ.
Một mùi tanh nồng từ lâu chàng ngỡ như đã quên mất rồi.
Nhưng chẳng hiểu sao lần này lại khó ngửi hơn rất nhiều.
Bất đắc dĩ chàng ôm miệng, muốn nôn mà nôn không xong.
Thanh Thư thấy chàng khó chịu trong người, quay lại hỏi:
“Huynh sao vậy?”
Hạo Phong đưa tay vuốt ngực, khó nhọc nói:
“Huynh bị thương sao? Mùi máu nồng quá!”
Chàng nói xong mới để ý trên quần áo của Thanh Thư dính đầy máu đỏ quạnh.
Thanh Thư lúng túng đáp:
“Không có, lúc nãy tôi vô tình ngã vào con thú hoang bị bẫy chết trong rừng.
Doạ huynh sợ sao?”
Hạo Phong lắc đầu:
“Không phải, chỉ là lâu rồi mới ngửi thấy mùi máu, có chút choáng váng.”
“Vậy...!huynh đi cách xa tôi một chút.”
Thanh Thư nói rồi, tiếp tục tiến lên phía trước dẫn đường.
Trời về chiều dần tắt nắng, trong rừng mỗi lúc mỗi tối.
Hạo Phong không biết đường đi, chỉ có thể bám theo sau Thanh Thư.
Nhưng khung cảnh càng lúc càng lạ lẫm, chàng bắt đầu cảm thấy sốt ruột:
“Thanh Thư, chúng ta có phải đi sai đường rồi không?”
Thanh Thư đi trước một đoạn khá xa, nói vọng lại, giọng nói có chút âm u như vọng về từ một nơi xa thẳm:
“Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi, sáng mai hãy quay về.”
Hạo Phong nghe tới đây, chợt ngưng bước, có chút nghi hoặc:
“Trong khu rừng tối tăm này thì nơi nào cũng như nhau, chi bằng nghỉ ngơi tại đây đi.”
Thanh Thư đứng yên bất động, rồi từ từ quay lại, ánh mắt bỗng trở nên vô hồn:
“Tôi biết một nơi có thể giúp chúng ta tránh khỏi trời đêm rét mướt.
Sắp tới nơi rồi.”
Hạo Phong cảm thấy không ổn, chợt rùng mình quan sát kỹ Thanh Thư trước mặt.
Bóng tối càng làm vết máu trên người y trông đáng sợ hơn.
Quỷ Rừng mỗi lúc một hoành hành, những thanh niên trai tráng còn lại trong thôn lúc nào cũng đi với nhau từ hai đến ba người, Thanh Thư vì sao không sợ mà một mình đi vào rừng.
Đã vậy, hắn còn đi quá xa khu vực được cho phép lui tới.
Nghĩ đến đây, mối nghi ngờ của chàng càng tăng lên.
Nhưng Quỷ Rừng lộng hành lâu nay khiến dân chúng lo lắng khiếp sợ.
Đây là cơ hội hiếm có để bắt gọn hắn, nên Hạo Phong nhất định không bỏ qua.
Nếu Thanh Thư đúng là Quỷ Rừng, thì chắc chắn đang có âm mưu dẫn chàng vào bẫy.
Vậy thì...!chỉ cần cẩn thận một chút là được.
Thế là Hạo Phong vẫn giữ khoảng cách với Thanh Thư suốt quãng đường còn lại.
Không lâu sau, họ đã tới một ngôi nhà gỗ, không biết đã được dựng lên giữa rừng từ khi nào.
Thanh Thư dừng trước cửa, ngập ngừng một lát rồi quay sang Hạo Phong:
“Vào thôi.”
Hạo Phong theo chân hắn đi vào trong.
Ngôi nhà mang một mùi ẩm mốc khó chịu, lại còn xộc lên cả mùi tanh quen thuộc.
Hạo Phong đưa tay bịt mũi, rồi kinh hoàng nhìn thấy rải rác khắp nơi là cơ thể nam nhân bị treo trên cây cột hình chữ thập.
Có người còn nguyên hình hài nhưng tứ chi bị cắt đứt vô cùng thê thảm.
Có người chỉ còn trơ lại bộ xương khô.
Hạo Phong điềm tĩnh hỏi:
“Quỷ Rừng quả thực là huynh sao?”
Thanh Thư lúc này mới lộ ra bộ mặt thật:
“Đúng vậy.
Không ngờ sao? Vừa hay ta thiếu một con mồi nữa thì ngươi lại tự động nạp mạng.”
Bàn tay Thanh Thư nắm chặt bỗng tung ra một nắm trông như bột mì.
Hạo Phong đã có cảnh giác nên lập tức nín thở lùi về sau, con dao giấu trong người nhanh như chớp được lôi ra, một cú phóng vô cùng dứt khoát hướng thẳng Thanh Thư mà tới.
Hắn bị tấn công bất ngờ, dưới bả vai liền ăn trọn mũi dao của chàng.
“Không nghĩ tới một kẻ trói gà không chặt như ngươi lại có võ công.”
Hạo Phong vẫn đứng yên tại chỗ, chờ đợi thứ bột mịn kia bay lơ lửng trong không trung rồi rơi hết xuống mặt đất:
“Tại sao ngươi lại làm ra những chuyện này?”
Thanh Thư nhếch môi cười:
“Không liên quan đến ngươi!”
Hạo Phong nhìn xung quanh ngôi nhà, rồi nhảy lên trên một xác chết, cởi dây trói ra, đi đến gần Thanh Thư, trói chặt hai tay hai chân hắn.
Sau đó chàng băng bó tạm vết thương cho hắn, rồi nói:
“Ngươi yên tâm ở đây.
Vết thương cố tình đi chệch tim, không có vấn đề gì.
Ngoan ngoãn ở đây, ngày mai sẽ giao nộp ngươi cho quan phủ, chỉ cần thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng.”
Thanh Thư cười phá lên man rợ:
“Ngươi thật biết cách nói đùa, ta giết nhiều người như vậy, còn có thể được khoan hồng hay sao?”
Nói rồi hắn nhếch môi cười nham hiểm:
“Hơn nữa...hình như ngươi đã quá mất cảnh giác rồi.”
Hạo Phong ngạc nhiên nhìn hắn, rồi chợt nghe tiếng bước chân vang vọng từ đằng sau lưng.
Chàng chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay đánh vào sau gáy, cả người liền ngã xuống ngất đi.
Người vừa xuất hiện nhìn xuống Hạo Phong rồi ném cho Thanh Thư cái nhìn khinh khi:
“Đồ vô dụng.”
Nói rồi hắn liền cởi trói cho Thanh Thư.
Thanh Thư vội nói:
“Mạc Ly, thêm hắn nữa là đủ người rồi.”
Người tên Mạc Ly ngồi xuống, tay chạm vào gương mặt chàng kéo về phía ánh sáng, nhìn chăm chú rồi tặc lưỡi:
“Đúng là cực phẩm.
Giết đi thật uổng phí.”
Thanh Thư thốt lên:
“Ngươi nói gì vậy? Hắn là nguồn hy vọng cuối cùng để cứu sống Mạc Tuyết.
Không được làm bậy!”
Mạc Ly đưa tay miết nhẹ gương mặt Hạo Phong, rồi nói:
“Ngươi sốt ruột cái gì? So với ngươi, ta còn mong muốn cứu sống huynh ấy hơn.”
Dứt lời, hắn liền bồng Hạo Phong lên, đi đến một cây cột chữ thập còn trống gần đó, liếc mắt nhìn Thanh Thư:
“Còn không mau giúp ta treo hắn lên?”
Thanh Thư bị thương, ngực đau nhói, nhưng vì nóng lòng cứu người tên Mạc Tuyết kia, bất chấp vết thương, khó khăn đứng dậy.
Hắn vừa trói hai tay hai chân của Hạo Phong lên thân cột, vừa nói:
“Xin lỗi Hạo Phong, tôi cũng không muốn làm hại huynh và mọi người, nhưng...!tính mạng của Mạc Tuyết