Khung cửa sổ lấp lánh ánh nắng, tiếng chim hót líu lo ngoài sân.
Cảnh vật bình yên như chưa hề xảy ra chuyện thương tâm đổ máu.
Hạo Phong mở mắt ra, cũng là lúc Kỳ Phong từ bên ngoài bước vào.
Chàng vừa thấy hắn liền hỏi:
"Mạc Tuyết...!Thanh Thư...!bọn họ sao rồi?”
“Thay vì lo cho người khác, đệ hãy nghĩ đến cảm nhận của ta có được không?”
Hạo Phong thấy vẻ mặt buồn bực của hắn, liền im lặng không hỏi thêm.
Hai tay bấu chặt tấm chăn, sắc mặt nhợt nhạt bị nắng sớm chiếu vào như trở nên trong suốt.
Kỳ Phong thấy vẻ mặt buồn rầu của chàng, lại mềm lòng, thở dài nói:
“Vết thương của Mạc Tuyết tạm thời đã không còn nguy kịch.
Còn việc giải cổ...!Thanh Thư tình nguyện làm thuốc giải.”
Hạo Phong buông tiếng thở dài:
“Hai người bọn họ...!chẳng lẽ phải định sẵn âm dương cách biệt sao?”
Kỳ Phong ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay chàng, an ủi:
“Con người ta sống chết có số.
Đệ đừng quá thương tâm.”
“Trương y sư nói...!không còn cách nào khác sao?”
Kỳ Phong không muốn nhìn thấy vẻ ủ dột trên gương mặt chàng, nhưng cuối cùng vẫn phải bất lực lắc đầu.
Chứng kiến một người còn sống phải chết dần chết mòn trong đau đớn là điều không ai mong muốn.
Hạo Phong hay bất cứ ai có mặt tại đây vào giờ phút này, nhìn Thanh Thư vì Mạc Tuyết mà tình nguyện cắt tay, cắt chân lấy máu đều hết sức đau lòng.
Ngày thứ nhất hắn đã tự mình hứng những giọt máu đầu tiên trên cổ tay mang đến bên giường bệnh.
Từ lúc trở về, Mạc Ly luôn túc trực bên Mạc Tuyết, dáng vẻ thảm hại.
Nhiều đêm không ngủ khiến gương mặt hốc hác như già đi chục tuổi.
Vừa thấy Thanh Thư, hắn liền nhào tới giật lấy chén máu.
Bộ dạng của Thanh Thư cũng không kém Mạc Ly là bao.
Đã vậy còn bị mất máu, cộng thêm vết thương cũ khiến sắc mặt tái nhợt như người bệnh.
Hắn theo Mạc Ly đến gần Mạc Tuyết, yếu ớt nói:
“Mạc Ly, ta biết là ngươi ghét ta.
Nhưng… trong lúc ta còn đứng vững, ngươi có thể để ta chăm sóc cho Mạc Tuyết được không?”
Mạc Ly trừng đôi mắt đầy tia máu về phía Thanh Thư, buông một tiếng dứt khoát:
“Cút!”
Thanh Thư vẫn nhất mực van nài:
“Ta cầu xin ngươi! Ta chỉ muốn ở bên cạnh đệ ấy những phút giây cuối đời thôi mà… chỉ vài ngày thôi, rồi ta sẽ không còn quấy rầy cuộc sống của ngươi nữa.”
Mạc Ly tức giận đạp một cái khiến Thanh Thư ngã lăn ra đất.
Hắn không có võ công, không đánh lại Mạc Ly, chỉ có thể quỳ gối cầu xin.
“Mạc Ly, làm ơn… cho ta nói chuyện với Mạc Tuyết, một chút thôi…”
Mạc Ly không còn kiên nhẫn, đặt chén máu xuống, tiến lại gần lôi Thanh Thư đến một góc phòng, dùng dây thừng trói hắn lại.
“Ngươi ngoan ngoãn ở đây cho tới khi hoàn thành nhiệm vụ đi.
Dù gì cũng sắp trở thành bộ xương khô, đừng mong vọng tưởng với ca ca của ta!”
Mạc Ly dứt lời, liền bước tới gần Mạc Tuyết đang hôn mê, nâng y dậy:
“Ca ca, ráng chờ thêm vài ngày nữa cổ độc được giải rồi.
Ta giúp huynh uống thuốc, được không?”
Nói rồi Mạc Ly đút từng muỗng máu của Thanh Thư vào miệng Mạc Tuyết cho tới khi cạn chén máu.
Sau đó hắn dùng khăn lau đi vết máu còn dính trên miệng y.
Tiếp đó là một cái chạm nhẹ xuống đôi môi tái nhợt.
Thanh Thư bị trói gần sát bên, nhìn thấy hành động của Mạc Ly, bi phẫn tột độ:
“Đồ bỉ ổi! Đệ ấy là ca ca ruột của ngươi!”
Mạc Ly nghiêng đầu liếc nhìn Thanh Thư:
“Thì đã sao? Giết người ta đã làm rồi, còn gì có thể khiến ta e ngại nữa?”
Thanh Thư cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng dây thừng trói chặt cứng khiến tay chân hắn vô cùng đau đớn.
Mạc Ly nhếch môi hướng Thanh Thư nói:
“Khi còn sống ngươi không đụng tới huynh ấy.
Vậy thì chết rồi cũng đừng hòng.”
Dứt lời, Mạc Ly lại cúi xuống hôn lên cánh môi của Mạc Tuyết.
“Không được! Ngươi bỏ bàn tay bẩn thỉu ra khỏi người đệ ấy!”
“Lấy tư cách gì mà ngươi dám ra lệnh cho ta? Ngươi chỉ là con của một tên nô lệ được ca ca ta mềm lòng mang về mà thôi!”
Mạc Ly quát lớn, rồi lấy một bàn tay luồn vào trong áo của Mạc Tuyết.
Thanh Thư không thể tin vào mắt mình, chỉ biết gào thét:
“Con của nô lệ thì đã sao? Dù gì trái tim của đệ ấy cũng mãi thuộc về ta! Ngươi làm như vậy, một khi tỉnh lại rồi đệ ấy sẽ hận ngươi suốt đời!”
“Câm mồm!”
Mạc Ly lại gầm lên:
“Hận ta thì đã sao? Chỉ cần hận ta, cả đời huynh ấy sẽ không quên được ta!”
Thanh Thư tuyệt vọng lắc đầu.
Nói chuyện với kẻ điên sẽ không bao giờ có hồi kết.
Hắn liền cắn răng im lặng.
Nếu tiếp tục nói khích, chỉ sợ Mạc Ly lại tiến xa hơn, đối với Mạc Tuyết là một nỗi sỉ nhục không thể xoá nhoà.
Hạo Phong bên này nóng ruột hỏi Trương y sư:
“Dù cho có uống máu thì cũng đến giới hạn nào đó, không thể vừa cung cấp máu vừa bồi bổ cơ thể cho đến khi đủ lượng máu cần thiết sao?”
Trương y sư lắc đầu:
“Cổ này với cổ trước đây trên người điện hạ cách giải vẫn là một sống một chết.
Dược nhân bắt buộc phải chết.”
Cứ thế, đã ba ngày trôi qua, Thanh Thư mỗi lúc mỗi tiều tuỵ, bị trói nơi góc phòng.
Mạc Ly đóng chặt cửa không cho bất cứ ai quấy rầy, đều đặn lấy máu của Thanh Thư, mỗi ngày ba lần đút cho Mạc Tuyết.
Thanh Thư nhìn người yêu thương gần ngay trước mắt nhưng không cách chi chạm vào được, tuyệt vọng vô ngần.
Nhưng cơ thể hắn giờ đây yếu đến độ không còn hơi sức để mở lời cầu xin Mạc Ly nữa.
Đêm đến, Thanh Thư mở mắt ra đã thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Ngay cả trong mơ hắn vẫn không thể tưởng tượng được mình lại chứng kiến chuyện này.
Đôi môi khô khốc nứt nẻ của hắn giật liên hồi, muốn la lên, muốn gào thét nhưng bất lực.
Hai dòng lệ nóng hổi trào ra.
Hắn là một kẻ vô dụng, không bảo vệ nổi người mình yêu.
Hắn có chết vạn lần cũng không đền hết tội.
Mạc Ly quả là tên cầm thú, nhân lúc Mạc Tuyết hôn mê bất tỉnh, leo lên giường y làm chuyện đồi bại.
Hai bóng người trong đêm không ngừng động đậy cùng với tiếng kẽo kẹt phát ra từ chiếc giường cũ kỹ.
Từng tiếng, từng tiếng như âm thanh nức nở nhói lòng xuyên thủng tim gan Thanh Thư.
Hai hốc mắt sâu hoắm của hắn trào ra hai hàng lệ.
Văng vẳng bên tai là lời kêu cứu thảm thiết của Mạc Tuyết, nhưng hắn vô dụng không thể làm gì được, tuyệt vọng co người lại, nhắm chặt mắt, không muốn chứng kiến nữa.
Ngày hôm sau, Thanh Thư đi rồi.
Chết không nhắm mắt.
Hắn được mai táng ở sau nhà.
Nấm mồ lạnh lẽo như lòng hắn trước khi rời xa nhân thế.
Hôm sau nữa, Mạc Tuyết tỉnh lại.
Thấy mình còn sống, y linh cảm có chuyện chẳng lành, hỏi Mạc Ly:
“Thanh Thư đâu?”
Mạc Ly không kiêng dè nói:
“Hắn vì cứu huynh, đã cạn kiệt máu mà chết rồi.”
Mạc Tuyết dù đã lờ mờ đoán ra, nhưng khi nghe lời khẳng định của Mạc Ly, y vẫn không chấp nhận nỗi sự thật tàn khốc.
Đứng trước nấm mộ vừa mới mọc lên, Mạc Tuyết không còn nước mắt để rơi nữa.
Y quỳ xuống, đưa tay chạm vào bia đá khắc tên “Mộc Thanh Thư”, run rẩy nói:
“Tại sao huynh lại ngốc như vậy? Huynh hứa sẽ cùng đệ ngắm mặt trời trên biển, cùng xem pháo hoa đêm giao thừa, cùng khắc tên nhau trên cùng một chiếc hoa đăng… Chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa làm cùng nhau mà…”
Mạc Tuyết ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nói chuyện với bia mộ, Mạc Ly có khuyên cỡ nào y cũng nhất quyết không chịu rời đi.
“Người đã chết rồi, huynh chỉ vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn rất yếu, mau theo đệ vào trong!”
Ánh mắt Mạc Tuyết trở nên vô hồn, giọng nói cũng nhẹ như gió:
“Mạc Ly, ngươi đã làm gì ta?”
Mạc Ly nghe y hỏi, chột dạ đáp:
“Huynh hỏi vậy có ý gì?”
Mạc Tuyết nhắm chặt hai mắt, cố nén cơn phẫn uất.
Cảm giác bên dưới đau đớn hệt