Hai ngày sau, cây cầu bị đứt đã được sửa xong.
Cuối cùng mọi người đã có thể quay trở lại hoàng cung sau những tháng ngày lang bạt khắp Phong Quốc.
Kỳ Phong cùng Hạo Phong vẫn cưỡi chung một con ngựa, mặc kệ ánh mắt đầy tò mò lẫn kinh ngạc của Vi Hàn.
Hắn đi bên cạnh Thạch Đầu, nhỏ giọng hỏi:
“Hai người đó có phải thân mật quá mức rồi không? Lần trước khi Hạo Phong trúng độc cũng vậy, Kỳ Phong hầu như dính chặt đệ ấy, lo lắng còn hơn cả tình nhân.”
Thạch Đầu thản nhiên đáp:
“Bọn họ huynh đệ tình thâm, nương tựa nhau từ nhỏ.
Trang Quý Phi mặc dù là thân mẫu, nhưng còn không gần gũi với tứ điện hạ bằng thất điện hạ.
Tình cảm của họ so với tình nhân, máu mủ ruột rà có khi còn sâu sắc hơn.”
Vi Hàn im lặng không hỏi nữa, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng của hai người, không hiểu vì sao lại thở dài.
Hạo Phong vừa về tới nơi, như mọi lần, Tiểu Thanh chạy ào ra đón.
“Điện hạ! Ngài đi lâu quá trời, làm nô tỳ lo đến mất ăn mất ngủ.”
Hạo Phong cười nhẹ, đưa tay dí lên chóp mũi của nàng:
“Chỉ được cái dẻo miệng.
Chẳng phải ta đi càng lâu, nàng càng có cơ hội gặp người kia càng nhiều sao?”
Tiểu Thanh phùng má:
“Còn nhắc tới người kia? Nếu không phải chàng ấy lừa nô tỳ, bảo là ngài ngày kia mới lên đường, dẫn nô tỳ ra ngoài đi săn thì nô tỳ đã không bỏ lỡ dịp đi cùng ngài rồi.”
“Huynh ấy sợ nàng đi theo ta chịu khổ.
Đừng trách người ta mà.”
Tiểu Thanh vẫn cảm thấy ấm ức:
“Không biết! Hiện tại nô tỳ vẫn là người của điện hạ! Lần sau nhất định phải đi theo hầu hạ ngài.”
Kỳ Phong đứng một bên, hắng giọng:
“Ai là người của đệ ấy?”
Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt hắc ám của Kỳ Phong, biết mình lỡ lời, sợ tím người, liền im bặt, lắp bắp hướng Hạo Phong nói:
“Nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa.”
Kỳ Phong lại hừ một tiếng.
Tiểu Thanh giật mình không biết mình lại nói sai gì rồi, không dám hó hé nữa.
Sau đó, Kỳ Phong quay sang chàng, nét mặt giãn ra, từ cau có chuyển sang nhu hòa như nước:
“Ta dẫn đệ đi tắm!”
Nói rồi hắn liền kéo tay Hạo Phong hướng dục thất mà tới trước sự ngỡ ngàng của Tiểu Thanh.
Thạch Đầu đi lướt ngang nàng, nhỏ giọng nói:
“Căn dặn những người khác, không có việc gì, không được phép vào trong.”
Tiểu Thanh dường như đã lờ mờ hiểu chuyện, liền gật đầu, rồi nhanh chóng bảo mọi người lui hết ra ngoài.
Tại dục thất, chỉ còn hai huynh đệ Hạo Phong.
Chàng xấu hổ đuổi Kỳ Phong ra ngoài, nhưng hắn vẫn lì lợm theo vào.
Hắn bất mãn nói:
“Tắm chung bao lần, giờ còn ngượng ngùng?”
Hạo Phong thấy cả người nóng ran, trả lời thẳng thắn:
“Phải! Ngượng chết rồi! Huynh cút về Thanh Phong điện mà tắm!”
Kỳ Phong nhướng mày kinh ngạc nhìn chàng:
“Biết mắng người luôn cơ đấy? Bấy lâu nay ra ngoài, đệ đã học được những thói hư tật xấu gì vậy?”
Dứt lời, hắn liền cúi xuống nhấc bổng chàng lên, tiến thẳng vào trong.
Kỳ Phong vẫn như trước, vô cùng ân cần dịu dàng với Hạo Phong.
Hắn đặt chàng cạnh bồn tắm ngập nước, một tay rút nhẹ dây áo, toàn bộ tấm thân trắng như ngọc phơi bày trong làn hơi nước.
Hạo Phong đỏ mặt vội cúi xuống cầm lấy y phục đắp lên người.
Phút chốc bức tượng bạch ngọc như bị ai đó điểm tô thêm sắc hồng, lan từ mặt xuống tận chân.
Kỳ Phong bật cười nhìn bộ dạng lúng ta lúng túng của chàng:
“Không cởi đồ, làm sao tắm rửa?”
Nói rồi, hắn cũng tự mình cởi bỏ quần áo trên người.
Thân hình cường tráng cùng nước da nâu khỏe khoắn đập vào mắt, Hạo Phong hốt hoảng lập tức lia ánh mắt xuống bên dưới.
Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, chàng lại được một phen đổ mồ hôi hột khi thấy vật nhỏ hình trụ của hắn hình như bắt đầu rục rịch trở mình.
Trong đầu chàng bỗng nghe một tiếng nổ lớn, cảm giác như bản thân mình cũng giống dòng nước nóng kia, bốc khói nghi ngút.
Cuối cùng, Hạo Phong giữ nguyên tư thế, cầm y phục quấn quanh người rồi nhảy vào bồn tắm, để dòng nước ngập qua khỏi đầu.
Kỳ Phong khẽ nhếch môi cười, rồi từ tốn bước tới gần.
Hạo Phong có thể cảm nhận được dòng nước đang bị khuấy động bởi thân hình cao to của hắn.
Chẳng mấy chốc, Kỳ Phong đã nhảy vào bồn tắm, kéo chàng vượt khỏi mặt nước:
“Lần trước trong rừng còn chủ động ôm ta, hôn ta.
Sao bây giờ lại trốn rồi?”
Hạo Phong xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Phong, cúi mặt lặng im.
Ai dè vừa nhìn xuống, lại đụng phải bờ ngực to rộng của hắn.
Hơi nước đọng trên bả vai, phản chiếu ánh đèn, sáng lóng lánh, chảy xuống viên ngọc bóng bẩy nơi đầu ngực.
Hạo Phong rùng mình, rồi lại ngước lên, vừa vặn đôi môi của hắn chẳng biết vô tình hay cố ý, chạm vào môi chàng.
Trái tim dồn dập như thể chỉ cần nhanh một chút nữa thôi sẽ chịu không nổi mà ngừng đập.
Hạo Phong không cách nào kháng cự, khẽ nhắm mắt lại.
Vị ngọt nơi đầu lưỡi khiến chàng muốn tan chảy theo dòng nước.
Kỳ Phong một tay đỡ sau gáy, một tay vịn lấy vòng eo mảnh mai của chàng.
Hạo Phong ngả người ra sau, đường cong quyến rũ tựa như vầng trăng khuyết bị bao phủ bởi làn mây khói nước lượn lờ.
Hạo Phong bị sức nóng của cả gian phòng làm cho có chút khó thở, đã thế còn bị Kỳ Phong xoay như chong chóng.
Toàn thân mềm rũ, tựa vào vai hắn, vòng tay qua ôm lấy bờ vai to rộng.
Kỳ Phong đưa tay quét một ít xà phòng, thoa lên tóc chàng, nhẹ nhàng tạo bọt, rồi bàn tay trượt dần xuống bờ ngực trắng trẻo phẳng lì của chàng:
“Ta giúp đệ...”
Chỉ là thoa ít xà phòng thôi, nhưng Hạo Phong cảm giác như sắp có chuyện chẳng lành, toàn thân nóng hừng hực.
Dục vọng xâm chiếm làm lu mờ lí trí, chàng cố kìm nén không để hắn thấy sắc màu đỏ như quả anh đào trên mặt mình, rụt rè đặt tay lên người hắn, cất giọng run run:
“Đệ cũng giúp huynh...”
Cả hai lẳng lặng giúp nhau chà lau thân thể.
Tuy không ai nói với ai một lời nào, nhưng trong lòng rạo rực khó yên như sóng cuộn gió gào.
Hạo Phong quay lưng về phía Kỳ Phong.
Nhìn chiếc cổ cao thanh mảnh với làn da trắng ngần