Sau khi Trang Quý Phi dẫn Hồng Hoa tới thú tội, Kỳ Phong vừa về Thanh Phong điện, đã ngủ li bì một ngày một đêm.
Trong giấc mơ, từng khung cảnh của đêm ấy vẫn còn hiện rõ mồn một.
Đêm đó, sau khi gặp Nghinh Phong, Kỳ Phong lập tức tiến thẳng tới Thanh Mai điện.
Cung nữ Hồng Hoa vừa thấy Kỳ Phong xuất hiện, cung kính chào rồi nói:
“Điện hạ có việc gì gấp không ạ? Nương nương chuẩn bị đi ngủ rồi.”
Kỳ Phong ném ánh mắt sắc lạnh về phía nàng:
“Có việc gấp thì ta mới được quyền thỉnh an mẫu phi sao?”
Hồng Hoa bị thái độ của hắn làm cho giật mình, liền lắp bắp nói:
“Dạ thưa điện hạ, vì ngài ghé có hơi đường đột nên...”
Kỳ Phong không đợi nàng nói hết câu, đã xông thẳng vào sương phòng của Trang Quý Phi.
Sự xuất hiện của Kỳ Phong khiến Trang Quý Phi vô cùng bất ngờ.
“Đêm hôm thế này, con tới tìm ta có việc gì quan trọng sao?”
Hắn bước tới gần nàng, nét mày chau lại, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, rồi nói:
“Mẫu phi, xưa nay Hạo Phong là một người đơn thuần, thiện lương.
Dù từ nhỏ đệ ấy luôn bị người người xa lánh, ghét bỏ, nhưng chưa bao giờ đệ ấy sinh oán hận hay làm hại một ai.
Từ khi sinh ra, Hạo Phong đã thiếu thốn tình thương của mẹ, nhưng đệ ấy cũng chưa từng than thở với con một lời.
Chỉ khi người ngỏ ý muốn đệ ấy xem người là mẹ, đệ ấy mới thổ lộ lòng mình.
Đó là lần đầu tiên, con biết được thì ra Hạo Phong cũng khao khát có được một người mẹ yêu thương mình đến vậy.”
Trang Quý Phi lúng túng hỏi:
“Nửa đêm nửa hôm, con tới nói với ta những điều này làm gì?”
Kỳ Phong tiếp tục nói:
“Thà rằng người cứ như xưa căm ghét đệ ấy, thà rằng người cứ cấm cản chúng con.
Tại sao lại giả vờ thương yêu rồi lại sau lưng đâm đệ ấy một nhát? Người có biết làm như vậy là vô cùng tàn nhẫn không?”
“Ta không hiểu ý con?”
Lúc này, nét mặt Kỳ Phong bỗng chuyển từ bi thương sang giận dữ:
“Đừng diễn kịch trước mặt con nữa! Chuyện Hạo Phong, chẳng phải là do người mưu tính tất cả sao?”
Trang Quý Phi vẫn tiếp tục nhẫn nhịn nói:
“Kỳ Phong, toàn bộ những lời ta nói với Hạo Phong đều là thật lòng.
Ta thực sự muốn chúc phúc cho hai con.
Nhưng ai ngờ nó lại mệnh ngắn, bị người ta hãm hại, rồi lại chết oan ức như vậy.
Con đã nghe ai nói gì, mà giờ lại nghi ngờ ta? Một lần còn chưa đủ hay sao?”
Trang Quý Phi nhắc tới chuyện khi xưa, càng làm Kỳ Phong thêm phẫn nộ:
“Lần đó đáng lẽ người đã nên nhận ra đệ ấy quan trọng với con đến mức nào.
Con đã từng nói, đệ ấy là cả lẽ sống của con.
Vậy mà người vẫn ngoan cố hãm hại đệ ấy! Có khác nào đẩy con vào con đường chết đâu!”
Sắc mặt của Trang Quý Phi dần trở nên trắng bệch, tha thiết nói:
“Con nghe ta nói…”
Không đợi nàng biện minh, hắn liền quát lên:
“Ban đầu người giả vờ chấp nhận chúng con.
Sau đó bắt đầu giả vờ thân thiết, tiếp cận đệ ấy.
Người biết phụ hoàng thích nhất món mì trường thọ, nên gợi ý đệ ấy nấu tặng phụ hoàng.
Đệ ấy đã ngây thơ tin tưởng người tuyệt đối.
Ngay cả con cũng ngu ngốc không mảy may nghi ngờ! Lẽ ra con phải sáng suốt hơn.
Nhưng bởi vì người là mẹ của con, nên con đâu ngờ tới người lại tiếp tục làm chuyện khiến con đau lòng.”
Âm thanh nức nở vang lên như muốn khóc:
“Ta không có…”
Kỳ Phong vẫn không hạ giọng:
“Người bảo con đi trấn giữ nơi trọng yếu trong ngày sinh thần của phụ hoàng, là để dễ dàng ra tay hơn với đệ ấy.
Vì người thừa hiểu nếu có con ở bên cạnh, con sẽ không để yên nhìn đệ ấy bị hàm oan!”
Trang Quý Phi liên tục lắc đầu, những giọt lệ ấm ức bắt đầu tuôn rơi lã chã.
Kỳ Phong không có ý định ngừng lên án nàng:
“Trong ngày sinh thần, Hồng Hoa là người tiếp xúc gần nhất với đệ ấy ở Ngự Thiện phòng.
Còn ai khác có thể đánh tráo hai loại rau với nhau? Ngay từ đầu gợi ý món mì này, người đã tính toán cả rồi!”
Cả người Trang Quý Phi lung lay như sắp ngã, đau đớn nói:
“Tại sao con có thể nghĩ mẫu phi như vậy chứ? Kỳ Phong, con nghe ta giải thích…”
Kỳ Phong xua tay, không cho nàng có cơ hội biện minh:
“Mẫu phi, nếu là chuyện người không làm, người sẽ không phản ứng yếu ớt như vậy.
Thông thường, người đã nổi giận mắng con là đồ bất hiếu rồi!”
Nàng mím chặt môi, gương mặt đẫm nước:
“Nhưng người phát hiện ra lá độc là Phạm công công.
Nếu ông ta không la lên, thì hoàng thượng sẽ thực sự ăn trúng! Cứ cho là ta muốn hại Hạo Phong đi, chẳng lẽ ta cũng muốn hại cả hoàng thượng??”
“Phạm công công xuất thân từ Đàm Hoa Sơn, đã từng là đầu bếp, đối với những chuyện này vô cùng nhạy bén.
Mấy ngày nay con đã bỏ công sức đọc sách về loại lá này, nếu phụ hoàng thực sự ăn trúng, cũng không phải không có cách chữa trị nếu phát hiện kịp thời.
Mà cho dù phụ hoàng có băng hà thì người bất lợi không ai khác vẫn là Hạo Phong.
Lúc đó, với binh quyền trong tay, con chẳng phải dễ dàng có được ngôi vị hoàng đế sao? Dù không muốn, con vẫn bắt buộc phải lấy được ngai vàng, nếu không, người sẽ lợi dụng dư luận, khép đệ ấy vào tội giết vua, ép chết đệ ấy.
Mẫu phi, người đã tính đến nước này rồi, có phải không???”
Tiếng quát cuối cùng của Kỳ Phong làm rúng động cả Thanh Mai điện.
Cảm