Khi Hạo Phong tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nơi đây so với căn nhà lụp xụp cậu và Lý ma ma từng ở tốt hơn nhiều.
Ít ra không sợ mưa dột gió lùa mỗi khi thời tiết thay đổi.
Nhưng Hạo Phong không lấy đó làm vui, trái lại cực kỳ rầu rĩ.
Cậu nhìn Lý ma ma đầy trách móc, vì bà không cho cậu đi gặp Bạch Hổ.
Giờ đây, trong khu rừng già rộng lớn đó, chỉ còn mình nó bơ vơ trơ trọi.
Bạch Hổ không biết được rằng, cậu đã ở một nơi rất xa, nơi mà nó không thể đặt chân tới.
Lý ma ma biết được suy nghĩ của cậu, nhưng bà cũng không còn cách nào khác.
Cho dù bà đồng ý để cậu đi gặp con hổ đó, thì hoàng đế cũng không cho phép.
Bà chỉ còn cách an ủi cậu:
“Con đừng buồn.
Đợi sau này có cơ hội, bà sẽ dẫn con quay về thăm Bạch Hổ có được không?”
Đôi mắt long lanh của cậu ngấn nước:
“Con muốn đi ngay bây giờ được không bà?”
Lý ma ma buồn bã lắc đầu:
“Đây là hoàng cung.
Không phải nơi thích vào là vào thích ra là ra.”
Hạo Phong vốn không biết sự khắc nghiệt nơi hoàng cung, cậu cũng không thắc mắc gặn hỏi, chỉ nói:
“Vậy, khi nào con mới gặp được cha con? Con sẽ xin ông ấy cho phép con ra ngoài.”
Bản thân Lý ma ma cũng không thể biết được ngày nào mới được diện kiến hoàng đế, bà chỉ trả lời vu vơ:
“Sẽ sớm thôi.”
Nhưng Lý ma ma đã đoán sai.
Kể từ đó, cho tới lúc bà không còn trên đời này, hoàng đế chưa một lần ghé qua.
Hàn Phong Điện là một nơi dành cho hoàng tử bị thất sủng.
Những tháng ngày sau này của cậu còn khổ sở hơn lúc trước nhiều, khi mà không một ai dám đến gần vị hoàng tử bị chính phụ hoàng ghẻ lạnh.
Không những thế, địa vị thấp kém của mẹ cậu trước khi trở thành Quý Phi càng khiến cậu bị xa lánh ghét bỏ.
Cuộc sống này của cậu không khác với phi tần nơi lãnh cung là bao.
Cơm không đủ no, mặc không đủ ấm, vô cùng khổ sở.
Lý ma ma thấy Hạo Phong đang độ tuổi ăn, tuổi lớn, mà dinh dưỡng không đủ, mỗi lúc một gầy nhom, bà xót ruột nên hằng ngày đều lê thân già đi xin thức ăn thừa ở phòng bếp mang về cho cậu, bữa có bữa không.
Hai bà cháu cứ thế nương tựa vào nhau, trải qua những ngày tháng cơ hàn, có rau ăn rau, có cá ăn cá.
Những lúc thức ăn khô khốc không nuốt nổi, chỉ đành uống nước cầm hơi.
Cho đến một hôm, Lý ma ma không còn sức để đi nữa, yếu ớt nằm một chỗ, hơi thở mỏng manh.
Hạo Phong vô cùng lo lắng nhưng không biết đi đâu để tìm đại phu thăm khám cho bà.
Lý ma ma biết mình đã gần đất xa trời, nên gọi cậu đến dặn dò:
“Bà vốn dĩ không phải bà ngoại của con.
Bà chỉ là một tỳ nữ già đi theo hầu hạ mẫu phi của con thôi.
Con là nhi tử của đương kim hoàng thượng.
Mẫu phi con vốn xuất thân từ cung nữ, nhưng vì dung mạo đẹp tuyệt trần nên tình cờ lọt vào mắt xanh của hoàng hoàng thượng.
Kể từ khi nàng ấy mang long thai, hoàng thượng đã lập tức phong nàng thành Quý Phi.
Nhưng dù được ân sủng thì sao, nàng không có một phút giây bình yên khi ngày ngày phải đối phó với những chiêu trò hãm hại của các phi tần khác.
Mẫu phi con là người đôn hậu, hiền lương,đáng tiếc là mệnh ngắn.
Khi còn sống, nàng có ơn cứu mạng bà, nên bà đã tự hứa với lòng mình sẽ bảo vệ con bằng bất cứ giá nào.
Nhưng giờ bà đã gần đất xa trời, e là cuộc sống về sau, con phải tự mình bước tiếp…”
Hạo Phong nghe bà nói vậy, đôi mắt đã ầng ậng nước, nắm lấy tay bà nói:
“Bà vẫn là bà của con mà! Bà đừng chết, con sẽ tìm đại phu chữa cho bà!”
Lý ma ma lắc đầu, yếu ớt nói:
“Không ai giúp đỡ ta đâu.
Hoàng thượng cho rằng con là sát tinh hại chết người mà ngài ấy yêu, nên từ lâu đã không thừa nhận con rồi.
Lời nói của con đối với bọn người trong cung vốn dĩ sẽ không có giá trị.
Con người ai rồi cũng sẽ chết, không sớm thì muộn thôi.”
Hạo Phong không tin hoàng cung chỉ toàn kẻ xấu xa.
Cậu chờ lúc Lý ma ma đã ngủ, đánh liều chạy ra ngoài một phen, chỉ cần gặp người, dù là ai cũng được, cậu sẽ cầu xin người đó giúp đỡ.
Hoàng cung rộng lớn đối với Hạo Phong vô cùng lạ lẫm, ngói đỏ tường xanh cao vời vợi.
Những dải hành lang dài hun hút đi mãi không thấy điểm dừng.
Hạo Phong cầu xin khắp nơi, nhưng luôn nhận được cái lắc đầu từ chối.
Hạo Phong vẫn không bỏ cuộc, chạy một lúc liền đụng phải một nữ nhân và ngã bật ra phía sau.
Nữ nhân bị đụng trúng lập tức nổi trận lôi đình quát lớn:
“Bộ không có mắt hay sao mà dám đụng trúng bổn cung?”
Hạo Phong vội vã ngồi dậy, rối rít xin lỗi.
Cung nữ đi bên cạnh bỗng lên tiếng:
“Gặp Tần Phi mà không chào hỏi.
Ngươi cũng to gan quá đó!”
Lúc này cậu mới ngước mắt nhìn lên, người đứng đó là một nữ nhân xinh đẹp sắc sảo nhưng lộ vẻ hung ác đang quắc mắt nhìn cậu.
Khi nhìn rõ gương mặt của Hạo Phong, nàng ta mới thốt lên:
“Thì ra là nhi tử của con tiện tì yểu mệnh.” Nàng ta vừa nói vừa đưa tay phủi khắp người: “Cái thứ xui xẻo này tốt nhất là không nên dây vào!”
Nói rồi, nàng ngúng nguẩy bỏ đi.
Hạo Phong cũng không muốn dây dưa với nữ nhân chua ngoa này, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng và cung nữ thái giám khuất dần.
Sau thêm hơn một canh giờ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, kiệt sức, mỏi mệt vẫn không có một ai giúp đỡ, Hạo Phong đành thất thểu quay về.
Vừa về tới Hàn Phong Điện, Hạo Phong đã bắt gặp Tần Phi đứng chờ sẵn, vẻ mặt hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Ả cung nữ nhìn thấy cậu, liền đẩy mạnh cậu xuống