《Bách yêu phổ》
Nó ngẫm nghĩ, quay người nhìn vào cái thân thể con mèo đen dưới đất kia, chỉ trong chớp mắt, con mèo đen lại lắc lư cái đầu, đứng dậy lần nữa.
"Ngươi gá thân vào con mèo này sao." Hắn hỏi.
"Ngày thứ ba sau khi được tự do, ta gặp được một con mèo mới sinh chết bên bờ sông. Cho nên từ đó cũng phải lang thang khắp nơi, lấy cái tướng mạo vốn có để đi lại cũng không tiện, nhất là không thể ở trước loài người các ngươi mà nhảy qua nhảy lại." Nó giải thích.
"Vì sao đầu của ngươi cứ nhất quyết là chúi xuống đất vậy." Hắn tò mò hỏi: "Không quay lên được sao?"
"Bởi vì ta là Phi Phi, vì thế ta chỉ có thể cúi xuống." Nó nghiêm túc đáp: "Từ khi sinh ra, chúng ta đã có một cuộc sống đảo ngược rồi."
"Ai sinh các ngươi ra." Hắn càng thấy hiếu kỳ hơn: "Phụ mẫu của các ngươi đâu."
"Chúng ta sinh ra từ bùn đất của giới đảo ngược." Nó vẫn tiếp tục đáp lời.
Hắn càng nghe càng cảm thấy hồ đồ: "Giới đảo ngược là chỗ nào."
"Nhà của ta." Nó cúi đầu: "Là nơi có thể rời đi nhưng không thể quay trở lại."
Hắn cau mày, lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, nói: "Ta phải đi rồi, dù cho ngươi là gì, thì cũng đừng gặp lại nữa."
"Trần Bạch Thủy." Nó kêu hắn khi hắn đang chuẩn bị rời đi.
Hắn đứng lại, quay đầu: "Ta đã nói là không cần ngươi cảm tạ ta đâu."
"Những người ta biết đều chết rồi, bây giờ trừ ngươi ra thì ta không quen ai hết, ta có thể đi cùng ngươi không." Nó nghiêm túc nói.
Hắn kinh ngạc, nói: "Ta không có nhiều ngân lượng để mua đồ ăn cho ngươi."
"Ta không phải mèo, ta không cần ăn cơm."
"Vậy ngươi biết bắt chuột không."
"Không biết."
"Vậy thì ngươi dựa vào cái gì mà muốn đi theo ta."
"Ta rất đáng yêu."
"Hẹn gặp lại, à, đừng gặp lại nữa."
Chỗ ở của Trần Bạch Thủy lúc này, là một nơi có tên là Đồ Long trại. Cái tên nghe rất bá khí, trên thực tế nó là một ổ thổ phỉ, một nhóm người tập hợp lại với nhau đi đến ngọn núi Xích Đà ở tây thành cách đó ba mươi dặm chiếm núi làm vua.
Núi Xích Đà từ xưa là con đường vào thành của các thương nhân, sau đó mở một đường thủy, càng lâu về sau, không ít thương nhân vì muốn tiết kiệm thời gian và nhân lực, nên đã lựa chọn con đường núi này để đi. Vận khí tốt thì không nói, vận khí không tốt thì sẽ bị đám thổ phỉ này cướp sạch sành sanh, có lúc đến mạng cũng không còn.
Quan phủ cũng từng phái binh đi dẹp loạn vài lần, nhưng từ đầu đến cuối dư nghiệt khó trừ hết. Đồ Long trại giống như một khối u ác tính ngoan cố, nhiều đời kế truyền lại, giảo hoạt ẩn mình trong một nơi bí ẩn ở trong núi Xích Đà, cùng đấu trí đấu dũng với những người muốn tiêu diệt bọn chúng.
Hôm nay, Trần Bạch Thủy bị đồng bọn chê cười, bởi vì hắn đưa về một con mèo.
Trên thực thế hắn ở Đồ Long trại mấy năm nay, cũng thường hay trở thành đối tượng chọc ghẹo của mọi người. Nguyên nhân là hắn có vẻ ngoài thanh tú, thực không có chút dáng dấp gì của một tên thổ phỉ; Nguyên nhân thứ hai, hắn từng đọc sách, không chỉ biết chữ, còn biết làm thơ, đối với đám đồng bọn đến chữ đại còn không biết, thì ưu thế của hắn đã đặt nhầm phương hướng rồi, điều này khiến cho hắn giống như một tên phế vật yếu đuối; Nguyên nhân thứ ba là hắn không dám giết người.
Năm đó hắn chật vật xuất hiện trước cửa Đồ Long trại, quỳ ba ngày, trại chủ mới cho hắn vào.
"Vì sao lại muốn gia nhập vào Đồ Long trại." Trại chủ vuốt bộ râu xồm xoàm, ngồi trên chiếc ghế da hổ nhưng khí thế lại giống như ngồi trên long tọa, ánh mắt nhìn người trẻ tuổi yếu đuối trói gà không chặt dưới kia giống như đang nhìn một món đồ chơi.
Hắn gằn từng chữ: "Ta không có tiền, ta muốn có tiền."
Sau một lát trầm mặt, tất cả mọi người đều cười lớn.
"Ngươi muốn tiền làm gì." Trại chủ giống như đang chọc một đứa bé.
"Cưới một cô nương." Hắn thản nhiên nói: "Nghe nói làm nghề này của mấy người kiếm tiền nhanh nhất."
Trại chủ sửng sốt, sau đó lại cười lớn: "Haha, Đồ Long trại có rất nhiều cô nương, không tốn tiền cũng cưới được."
Hắn mặt không đổi sắc nói: "Ta chỉ cưới mỗi nàng, có mai mối cưới xin đàng hoàng."
"Rất có cốt khí." Trại chủ suy nghĩ: "Cũng được, nếu ngươi vượt qua được ba cửa ải của Đồ Long trại ta, thì ta sẽ thu nhận ngươi."
Ba cửa ải của Đồ Long trại, đi trên lửa, qua biển rượu, lên núi đao.
Hắn gật đầu.
Cái gọi là ba cửa ải, đó chính là chân trần bước qua một đống than được trải dài ba mét, lại uống chín chén rượu mạnh, cuối cùng bỏ lên một ngọn núi nhỏ toàn đá vụn, lấy cây cờ được cắm trên đỉnh núi, nếu như giữa đường không may rơi xuống, thì đám chông nhọn cắm bên dưới cũng có chỗ để sử dụng.
Khi Trần Bạch Thủy kể lại những chuyện này với nó, nó không quá tin, cho đến khi hắn cởi tất ra, nhìn thấy trên đôi chân trần toàn những vết sẹo, nó mới miễn cưỡng tin.
"Là cô nương đó sao, cô nương mà ngươi ôm bên bờ sông đó." Nó ngồi xuống một chiếc giường gỗ trước cửa sơn trại, rừng cây bốn bề có các đốm sáng phát ra lúc tỏ lúc mờ, mùa hạ ở núi Xích Đà có rất nhiều đom đóm, còn nhiều hơn cả sao trên trời.
Hôm nay Trần Bạch Thủy gác đêm, trong tay là một cây trường mâu, nhìn giống hệt như vị môn thần chưa được ăn no.
"Ta không hiểu lắm, để lấy một cô nương mà chuyện gì ngươi cũng có thể làm sao." Nó lại nói: "Điều này liên quan gì đến việc ngươi giàu hay nghèo đâu?"
"Phụ thân nàng chê ta nghèo, kêu ta cút. Thực ra cũng không có gì không đúng cả. Không có tiền, ta đến căn nhà cho nàng che gió che mưa còn không có; không có tiền, chúng ta sẽ ăn không no mặc không ấm; không có tiền, nàng đến thứ son phấn mà mình thích cũng không thể mua." Hắn cười cười: "Nàng bằng lòng bỏ trốn cùng ta, nhưng ta làm sao có thể để nàng mang lấy cái tội danh vô năng như thế được, ta muốn nàng đường hoàng gả vào nhà họ Trần, không lo ăn mặc, bạc đầu giai lão.
"Nhưng ngươi bây giờ là một thổ phỉ." Nó chớp chớp mắt: "Ngươi lúc nào cũng có thể chết dưới đao kiếm, cũng có thể bị nhốt vào lao ngục, mãi mãi không có được cơ hội sống."
Hắn nhìn trái ngó phải, xác nhận không có ai xung quanh, mới nhỏ giọng nói với nó: "Ta đã gom đủ tiền có thể mua được nửa ngôi nhà rồi."
Nó không biết có nên chúc mừng hắn hay không.
"Tính ra ngươi cũng ở cùng ta được một thời gian rồi, ngươi rốt cuộc là yêu quái gì vậy." Hắn chuyển chủ đề: "Không biết bay lên trời hay độn thổ, sức lực còn yếu hơn cả chuột, trừ việc nấp trong cái thân thể con mèo đen này trò chuyện với ta, ngươi còn biết làm gì nữa."
"Ta thực ra không biết gì cả." Nó cúi đầu: "Chỉ biết ở bên cạnh trò chuyện với ngươi thôi."
"Cũng không phải là không tốt,