《Bách yêu phổ》
Đến Ti Phủ mười năm, thế mà chưa từng một lần thưởng thức phong cảnh ở Thanh Mộng hà, chưa từng biết
rừng trúc rộng bao nhiêu, cầu đá dài đến đâu, nước hồ dưới cầu trong như thế nào.
Hắn dẫn nàng chậm rãi đi dạo ven rừng trúc, dọc đường vô cùng tùy ý hỏi một vài chuyện trong nhà, ví như quê hương nàng ở đâu, những năm nay ở trong phủ có quen không, lúc chăn ngựa cho điều gì thú vị không, v.v...
Hắn nói càng nhiều, trái tim nàng nhẹ nhàng an ổn, không khí ngượng ngùng giữa hai người cũng dần nhạt đi.
Nàng cũng trở nên tự nhiên hơn, giống như bản thân nàng chưa từng là một người câm, nói chuyện đã mạch lạc hơn lúc nãy rất nhiều.
Nàng kể cho hắn nghe về tính cách của mấy con ngựa, cười trộm nói con nào thích ăn ké cỏ của đồng bạn nhất, con nào béo nhất con nào tính tình không tốt, nói rất hăng say, phảng phất như muốn đem hết những lời muốn nói trong mười năm kia nói hết cho hắn nghe.
Hắn thỉnh thoảng lại chen vào nói vào câu, tỏ ra kinh ngạc hay buồn cười gì đó, không có chút gì giống như là đang cố gượng ép bản thân.
Đến trưa, nàng nhắc hắn bây giờ đã đến giờ dùng bữa. Hắn lại đưa nàng đến bờ sông, dùng sào trúc xiên hai con cá, còn bắt thêm mấy con cua, sau đó phân phó nàng trở về lấy củi lửa, trực tiếp nhóm lửa nướng cá bên hồ.
Nàng vô cùng ngạc nhiên trước hành động của hắn, là nhị thiếu gia của Ti Phủ, sao có thể làm cái chuyện mò cua bắt cá như một người tầm thường thế này được.
Hắn lại giống như không có chuyện gì, còn hỏi nàng cá nướng xong có thơm không
Tuy rằng nóng, nàng vẫn rất vui vẻ ăn hết thức ăn mà hắn đưa.
"Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà."[1] Hắn nhìn nước hồ nói: "Cũng không biết nhà thơ đó nhìn thấy hồ này mới viết nên câu thơ đó, hay là nơi này được đặt tên từ bài thơ đó."
"Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà." Nàng đọc lại một lần nữa, sau đó cười nói: "Nhị thiếu gia, tuy rằng ta không hiểu thi từ ca phú, nhưng câu này ta cảm thấy tả rất đẹp."
"Cô thích sao." Hắn nhìn nàng: "Vậy trong quà hồi môn của cô, ta sẽ chuẩn bị thêm một tập thơ cho cô."
"Được ạ."
Sau giờ trưa, mặt trời cuối cùng cũng giành được chút hơi thở, từ tầng mây mù lộ ra nửa khuôn mặt, chiếu vào rừng trúc xanh biếc đến khác thường, nước hồ lấp lánh.
Vốn dĩ là một người không có gió, không biết một trận gió lớn ở đâu thổi tới, làm những chiếc lá lũ lượt rơi xuống, ở giữa khoảng trời nước, những chiếc lá giống như tuyết thi nhau rơi xuống, đẹp không tả xiết.
Nàng kích động cơ hồ như muốn nhảy cẩng lên, nhịn không được nắm lấy tay áo của hắn nói: "Nhị thiếu gia ngài nhìn xem, ta biết cảnh lá rơi ở rừng trúc nhất định rất đẹp mà."
Nàng vui vẻ ngâm nga một khúc nhạc, dù rằng ngũ âm không đủ nhưng nàng cũng muốn hát.
Hôm nay, còn đẹp đẽ hơn cả trong giấc mộng.
Cách đó không xa trong rừng trúc, Đào Yêu thu tay về, thở dài một hơi, lại nhìn cây trúc bên cạnh, bất mãn nói: "Mấy cái lá nhà các người cũng dính chặt quá, làm ta tốn nhiều sức lực như thế mới thổi xuống được, đáng ghét."
Sau đó, nàng lại nhìn về phía bên kia, bĩu môi rồi quay người rời đi.
Giấc mộng đẹp ở Thành Mộng hà. Ngày hôm nay đây chỉ thuộc về một mình Đinh Tam Tứ.
Nàng cuối cùng cũng đến ngày phải rời đi.
Đinh lão đầu sau cùng còn phân phó Đào Yêu vô số chi tiết về việc chăn ngựa, Đào Yêu bận rộn gầt đầu cảm tạ.
Lần này trở về, bọn họ không cần đi xe lừa nữa, Miêu quản gia nói nhị thiếu gia kêu lão giúp chuẩn bị một chiếc xe ngựa, cộng thêm cả quà hồi môn, Đinh lão đầu vô cùng biết ơn, cười không khép mồm lại được.
Ở hàng rào cạnh bãi ngựa, Đinh Tam Tứ ôm Đào Yêu một cái.
Hôm nay, và sau này, nàng lại trở về là một Đinh Tam Tứ không biết nói chuyện như trước, nhưng không sao cả, bởi vì đã từng có một ngày, nàng đem hết những lời muốn nói nhất trên đời, đều nói cho người đó nghe cả rồi.
Đào Yêu vỗ lưng nàng nói: "Sau này sống thật tốt nhé, trăm năm hòa hợp, ba năm ôm hai đứa."
Nàng cười cười nhìn Đào Yêu trợn mắt, kéo tay nàng nói: "Cảm ơn thuốc của cô."
Đào Yêu cười cười không nói, xin lỗi vì lời nói dối kia, ta không hề có linh dược gì khiến cho nàng có thể nói chuyện được trong một ngày.
"Cô thật lợi hại." Nàng lại viết
Đào Yêu cười ha ha, quay người lại nhìn Đinh lão đầu đang chuyển đồ lên xe, nói: "sau này cô phải về thôn đó rồi, nghe nói ở đó có một ngọn núi rất lớn."
Nàng gật đầu, trong đôi mắt chứa đầy sự hoài niệm, còn viết trong tay Đào Yêu hai chữ: "Rất đẹp."
"Ngọn núi lớn đó, nói không chừng có có yêu quái." Đào Yêu chớp chớp mắt: "Không biết cô cơ hội để gặp không."
Nàng nghỉ một hồi, sau đó nghiêm túc viết trên tay Đào Yêu: "Ta từng gặp trong một ngày trời mưa. Lúc đi bái tế tiểu muội muội."
Đào Yêu cười: "Thật sao, cô không sợ à."
Nàng cũng cười, viết: "tròn tròn, nhỏ nhỏ, bị bệnh, đáng yêu, không sợ."
"Được rồi, ta tin là cô đã gặp được một tiểu yêu quái đáng yêu." Đào Yêu ôm nàng lần cuối: "Bảo trọng nhé."
Ti Cuồng Lan không xuất hiện, Đinh Tam Tứ trở về nơi vốn thuộc về của cô, nam nhân đó cũng trở về với dáng vẻ không thích gặp người khác lúc trước. Những ký ức thuộc về chàng nhị thiếu gia biết cười biết nướng cá và cô nương chăn ngựa biết nói chuyện ngày đó, chính là món quả ẩn sâu trong lòng.
Đối với hai con người căn bản ở hai thế giới khác nhau này mà nói, sự ly biệt như thế đã là rất viên mãn rồi.
Khi tiếng móng ngựa vang lên đưa hai cha con Đinh gia đi xa, Đào Yêu quay trở lại cái cây. Trên cành cây, có một tiểu yêu quái hai cánh đang nằm. Duy nhất chỉ có một điều khác biệt đó là, thân thể nó nhỏ hơn trước rất nhiều, đến bây giờ chỉ còn nhỏ bằng một ngón tay thôi. Nó đang ngủ, còn có tiếng ngáy nhẹ vang lên.
Hôm đó, nó nói với Đào Yêu, không sao, tu hành hết rồi ta vẫn