《Bách yêu phổ》
Tiết tử
"Có một cậu chàng rất hay quên, nhiệt huyết thời niên thiếu đã bị năm tháng tưới thành nước rửa nồi.
Có một cậu chàng rất ngốc, người khác chỉ đối xử với nó tốt một chút nó liền ghi nhớ cả đời"
-----/-----
Phụt
Một ngụm canh nghe nói là canh cá tươi ngon nấu gừng bị Ti Tĩnh Uyên phun ra ngoài, tên hầu bên đứng bên cạnh né không kịp, bị ướt cả hết mặt mày y phục khóc không ra nước mắt.
"Miêu quản gia." Ti Tĩnh Uyên ôm lấy cổ họng của mình, một tay khác liều mạng kéo lấy Miêu quản gia ngồi xuống cạnh mình.
Miêu quản gia ôm một bát cơm trắng, gượng gạo nói: "Đại thiếu gia, thức ăn không hợp khẩu vị thì không ăn là được rồi."
Ti Tĩnh Uyên lập tức sống lại, gõ bàn nói: "Ngươi còn nói những thứ đó làm thức ăn sao, một bàn thuốc độc mới đúng, là Lão Trương có ý kiến với cả nhà chúng ta sao."
"Đại thiếu gia, lão Trương đã thôi việc rồi." Miêu quản gia thấp giọng nói: "Nhà bếp chúng ta tạm thời do Liễu công tử phụ trách. Ngài vừa được ra, còn chưa kịp kể với ngài."
"Lão Trương đi rồi." Ti Tĩnh Uyên cúi đầu nhìn bàn: "Nhà bếp như chiến trường, sao thể dễ dàng giao cho một người không đáng tin như thế, những ngày tháng sau này ta phải sống thế nào đây, ta phải ăn gì uống gì, ngươi có tin không, sau này mỗi ngày ra đều không về nhà ăn cơm, để cho đám quả phụ các người hàng ngày phải chờ đợi ta trở về."
"Đại thiếu gia bên cạnh còn có hạ nhân đó, đừng có dùng từ ngữ bừa bãi." Miêu quản gia cố sức nuốt xuống một miếng cơm.
Ti Cuồng Lan từ đầu đến cuối không hề phát biểu ý kiến gì, uống một ngụm canh, cau mày, ăn một miếng rau, cau mày, đặt đũa xuống, chùi miệng, sau đó rời đi.
Trong phòng bếp, Liễu công tử đang ngâm nga một khúc nhạc chia đồ ăn ra bát, lẩm bẩm nói: "Đây là của Đào Yêu đây là của tiểu hòa thượng, đây là của Cổn Cổn."
Đột nhiên sau lưng có nhiều thêm một người.
Ti Cuồng Lan đánh giá trái phải một phen, lấy một ít rau tươi chưa nhặt, lại lấy một ít thịt dê thịt lợn còn dư, coi như đang chốn không người mà bắt đầu rửa rau cắt rau.
Liễu công tử há miệng đứng một bên nhìn rất lâu, cũng không thấy tên kia ngó hắn một cái, dứt khoát cầm lên một cây đao chặt xương, chặt một cái trên tấm thớt, đem số rau xanh hắn đang thái chẻ thành hai.
Ti Cuồng Lan dừng tay, không hề tỏ ra kinh ngạc quay đầu: "Ngươi có chuyện gì."
"Nhị thiếu gia, đây là nhà bếp." Liễu công tử cười khẽ.
"Ta biết." Ti Cuồng Lan quay đâu, tiếp tục thành tục dùng dao.
Chỉ nhìn cách hắn cắt rắt rau, bề dày đều đặn, hình dáng hoàn chỉnh, đâu giống như đao công của Liễu công tử, nói là dùng dao cắt nhưng cũng không khác gì chó cắn là mấy.
"Nhà bếp là địa bàn của ta." Liễu công tử cao giọng nói.
"Hôm nay không cần làm phiền ngươi." Ti Cuồng Lan xoay cổ tay, một dao đem mớ rau vừa thái xong bỏ vào bát, một chút rơi vãi cũng không có: "Ta tự nấu."
Liễu công tử cứng người: "Ngươi."
"Nếu như ngươi muốn đứng một bên xem thì tốt nhất ngậm mồm vào mà xem." Hắn thành thục đem rau vớt khỏi nước: "Nếu không thì đừng có đứng đây vướng tay vướng chân."
Liễu công tử nhíu mày càng chặt, cười lạnh: "Ta cứ không đi đấy, ta cứ đứng đây xem đấy."
Ti Cuồng Lan cười cười, đem số rau vừa vớt ra bỏ qua một bên, lại lấy số thịt lợn còn cả xương kia bày lên thớt, hai nhát liền đem xương và thịt tách ra, nói: "Dân coi chuyện ăn uống là trời, không vui cũng phải ăn, vui cũng phải ăn, có thể ngồi xuống vui vẻ mà ăn một bữa cơm, không phải người nhà thì là bằng hữu, đối đãi với thức ăn cũng phải chăm chút tỉ mỉ giống như đối đãi với người mình thường vậy."
(M:Tuyệt đối, tuyệt đối có gian tình)
Liễu công tử hừ mũi một tiếng.
Bếp lửa hừng hực, Ti Cuồng Lan đổ dầu vào xào rau, động tác như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không có dáng vẻ của một phú gia công tử cả đời cũng không biết đến dầu muối củi lửa. Hắn vừa xào rau vừa liếc Liễu công tử và mở thức ăn bên kia, lắc đầu thở dài: "Có thể biến đồ ăn thành đống ghẻ rách đó, ngươi nhất định là chưa từng yêu ai rồi."
Liễu công tử đang nhìn đến xuất thần lạnh lùng chém xuống một nhát dao.
"Thứ lỗi, ông đây đã có mối tình đầu rồi." Hắn nhịn lại sự kích động muốn chặt đầu của Ti Cuồng Lan vứt vào trong chảo dầu, cười xấu xa phản kích: "Còn nhị công tử đây, nghe nói cũng là một người có mênhỉ cô quả đến già phải không."
"Hơ hơ, mối tình đầu của ngươi, chẳng lẽ là cái cô Đào Yêu nhìn ra rõ dãi kia."
"Ồ, trong mắt ta cô ta căn bản không phải là nữ nhân. Nhị thiếu gia nếu như có suy nghĩ gì với cô ta, ta cũng có thể tác thành cho hai người, cũng tiện giải trừ cái mệnh cô đơn cả đời của ngươi."
"hơ hơ"
"hơ hơ hơ hơ hơ"
Hai nam nhân ngươi hơ hơ ta hơ hơ, trong lúc hai người cứ như thế đối thoại, gian bếp nhà Ti phủ cuối cùng cũng bốc lên mùi hương thơm phức của thức ăn.
"Ôi chao, đói chết bổn cô nương rồi, sao vẫn chưa có đồ ăn vậy." Đào yêu xông như bay vào trong, vừa nhìn thấy người đang đứng trước gian bếp bận rộn, vô cùng ngạc nhiên nói: "Nhị thiếu gia."
"Đến đúng lúc lắm, giúp ta bê thức ăn ra đi, đại thiếu gia đang đợi đó." Tay trái Ti Cuồng Lan vừa xoay, một đĩa rau nóng hổi liền rơi vào tay của Đào Yêu.
Đào Yêu bê đĩa, ghé người đến bên cạnh Liễu công tử nói: "Ngươi không phải hô hào bảo muốn làm quân vương nhà bếp sao, sao lại bị người khác đuổi khỏi lò bếp rồi."
Liễu công tử bĩu môi, hỏi ngược lại: "Ngươi đến đây làm gì."
"Ăn cơm, chứ còn làm gì nữa! Ngươi lâu lắc như thế không mang cơm đến, ngươi định cho ta ăn đất à!" Đào Yêu trợn mắt nhìn hắn: "Còn nữa, ngươi có thấy Ma Nha đâu không, vừa trưa đã không nhìn thấy cậu ta đâu, Cổn Cổn cũng không có."
"Ai biết, có lẽ là ra ngoài chơi rồi."
"Trưa hôm nay ăn cháo ngươi nấu, ta thấy Cổn Cổn hình như khóc náo chạy ra ngoài rồi. Ừm, sợ là bây giờ đã bám lấy Ma Nha bắt cậu ta đi mua đồ ăn ngon rồi cũng nên."
"..."
"Đẹp thật." Ma Nha nhìn ánh hoàng hôn rơi xuống trên con phố, đèn đường dần sáng lên, dòng người đông như cửi, sự phồn hoa náo nhiệt ở dưới chân thiên tử quả thực không hề chịu sự hạn chế của thời gian.
Cổn Cổn đứng trên vai cậu, say sưa ngắm nhìn tòa thành mà nó vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc này. Bốn bề huyên náo ầm ĩ,