《Bách yêu phổ 2》
Lúc Đào Yêu rơi xuống đất, nàng chân thật cảm thấy cái gì gọi là hồn phi phách tán, may thay nàng giữ được Ma Nha, lúc quan trọng lấy nó và Cổn Cổn làm đệm thịt cũng không tồi, ít nhất người bị đè đến hoa mắt chóng mặt, còn nhổ ra một viên đá cũng không phải là nàng.
Nhưng mà còn chưa kịp đánh giá tình huống xung quanh, thì một đạo bạch ảnh đột nhiên vọt đến, hai ba lần đem Đào Yêu đánh giá từ trên xuống dưới cẩn thận, chỉ lộ ra một cái đầu, sau đó chớp mắt liền xuất hiện hai to một nhỏ, ba thứ đồ chơi giống như kén tằm.
"Cổn Cổn, Cổn Cổn ngươi không sao chứ!" Ma Nha vừa giãy dụa vừa hét.
Cổn Cổn liều mạng vặn người, cố gắng đem đầu nhô ra nói gì đó với Ma Nha.
"Ngươi hỏi một con hồ ly cũng không hỏi ta, ta rất thương tâm đó." Đào Yêu vừa nói vừa đánh giá bốn bề.
"Ngươi có thể bị sao chứ? Ta và Cổn Cổn suýt chút nữa là bị đè chết rồi!" Ma Nha gồng mình nói.
"Vậy các ngươi nên cảm thấy vui mừng vì hôm nay ta vẫn chưa ăn tối."
"..."
Nơi đây tựa như có một huyệt động thiên nhiên, nhìn bề rộng cũng được mấy trăm thước, trên vách đá cứ cách một khoảng thì có tạc một cái lỗ, bên trong trưng bày các loại đá thủy tinh có thể phát sáng, cho nên ánh sáng cũng không tệ, mà toàn bộ ánh nhìn đều đặt vào đống sách trên đó, số lượng không thể tính đếm, cái gọi là thư hải vô nhai, chính là để chỉ cho cảnh tượng trước mắt này.
Chỗ mà mấy người Đào Yêu đứng là ở giữa đống sách này, cách đó không xa có một giá hoa bằng gỗ, hoa tươi nở rộ, nhìn giống như cả mùa xuân được treo ngay ngắn trên đó.
Nhưng bây giờ là mùa thu, tất cả ngững bông hoa kia đều do giấy màu xếp thành, sinh động như thật, đến cành lá cũng giống như thật.
Dưới giá hoa có đặt một chiếc ghế mây, một nam tử ăn mặc như thư sinh đang nghẹo đầu dựa vào lưng ghế, nhìn tư thái như đang nghỉ ngơi, thanh y trên người vẫn còn mới, trong lòng ôm một cây gì đó xanh mướt, chỉ được một thân, không quá ba tấc, uốn éo như rắn, trên cành có lá, giống như tim người, dưới tán lá là một quả giống như trân châu, một lá một quả, trong suốt trắng muốt. Nếu như hắn không phải là một bộ xương người thì cảnh tượng này nhất định sẽ rất đẹp, hoa tươi rực rỡ, công tử như mộng.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của người dựa trên ghế, Ma Nha khiếp sợ.
Nhưng thứ dọa Đào Yêu không phải là vị công tử xương người mặt y phục kia, mà là ba "nhân kiển" bị cột chặt bên cạnh giá hoa kia, Ti Tĩnh Uyên, Miêu quản gia, không thiếu một người, còn một nam tử trung niên hai mắt bị loét mà nàng chưa từng gặp mặt, nhưng mười phần người này có lẽ chính là ...Lục phu tử rồi!
Ti Tĩnh Uyên giống hệt như người chết, không động đậy gì, Miêu quản gia tuy vẫn đang mở mắt nhưng lại bất động, dường như đã bị nuốt mất hồn phách vậy, Đào Yêu gọi họ họ cũng không trả lời, còn cái tên bị mù kia lại giãy dụa mạnh mẽ nhất, có thể là trước đó đã hét đến hỏng cổ họng, vì thế nên bây giờ mới hét hai từ "cứu mạng" yếu ớt đến thế.
Lúc này đây, sau lưng truyền đến tiếng bước chân ung dung khẽ khàng.
Đào Yêu cố sức quay đầu qua, lại nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang nhấc một cái thùng gỗ, tay kia kéo y phục tựa như đồ chơi, cười khẽ đi từ trong bóng tối ra, bên cạnh có một con nhện trắng toàn lông to cỡ cái bồn rửa mặt.
Nhìn rõ mặt người vừa đến, Đào Yêu nhịn không được mà bật cười nói: "Quả đúng là người cũng như tên, cái tên Trùng Trùng này quả thực rất xứng với cô nương."
Một Trùng Trùng mấy canh giờ trước còn nấu canh làm bánh cho nàng ăn, bây giờ đây lại giống như không có chuyện gì đi đến trước mặt nàng cười: "Vốn tưởng người có thể giết được Ám Đao phải rất lợi hại cơ, ai ngờ, các ngươi làm ta thất vọng quá."
Ma Nha sửng người: "Trùng...Trùng Trùng cô nương...sao lại là ngươi?"
"Đợi ta chút, ta chỉnh y phục lại đã."
Nàng cười cười với Ma Nha, nhẹ nhàng đến cạnh giá hoa, đặt thùng gỗ xuống, sau đó luồn y phục vào trên người mình, chăm chút chỉnh lại.
Nhưng y phục này thật sự rất kỳ quái, có mặt có tay có chân, còn có cả bộ râu trắng nữa...căn bản chính là một khuôn mặt mà, vả lại, đó chẳng phải là bộ dáng của Thẩm đại phu sao.
Nàng vừa chỉnh y phục vừa nói: "Ta trước nay vẫn không quen mặt đồ nam tử, vẫn là đồ nữ tự nhiên hơn." Nói đoạn nàng ta cúi đầu nhìn mình, sau đó nhìn hai người Đào Yêu nói: "Một trăm năm này, duy chỉ có bộ y phục này khiến ta hài lòng nhất, giống dáng vẻ mà hắn thích." Nói rồi, nàng lấy một cái rương gỗ từ trong giá hoa, mở ra, đem "y phục" bỏ vào trong, đậy lại, lại đặt rương gỗ về lại chỗ cũ.
"Thuật "Xuyên Nhân" này ngươi tu luyện cũng tính là xuất thần nhập hóa rồi nhỉ, khó trách lại không nhìn thấy chút yêu khí nào." Đào Yêu đánh giá nàng ta: "Yêu quái hiểu được pháp thuật này cũng không nhiều, ai dạy ngươi đó?"
Trùng Trùng cười nói: "Thiên nhân dạy ra. Ta chỉ là thích đọc sách thôi."
"Vậy sao." Đào Yêu cười: "Khó trách ngươi bằng lòng ở lại Lục gia thư viện làm a hoàn, cả Liên Thủy Hương này, đại khái chỉ có Lục gia thư viện là có sách nhiều nhất thôi."
"Cô ta là yêu quái sao?" Ma Nha kinh ngạc trừng mắt nhìn Đào Yêu: "Ngươi thế mà trước đó không thể nhìn ra chút nào sao?"
"Yêu quái có thể tu thành thuật "Xuyên Nhân", so với những yêu quái trực tiếp hóa thành hình người còn lợi hại hơn, sau khi hóa thành hình người cũng không thể triệt để giấu đi yêu khí, yêu quái trực tiếp "Xuyên" qua con người, yêu khí sẽ bị phong ấn hoàn toàn dưới lớp "nhân y" kia, vả lại "nhân y" chỉ cần bị xuyên qua một lần rồi bị nhốt lại hơn mười năm thì pháp thuật đó sẽ tồn tại mãi mãi, còn lại sẽ giống như người bình thường sẽ trưởng thành rồi già đi. Chỉ cần yêu quái này nguyện ý, nó có thể không ngừng luyện chết "nhân y", sau đó dùng các diện mạo khác nhau của con người để sống tiếp. Nếu không có pháp khí chiếu yêu trên tay thì đừng nói ta, cho dù là cái người kia ở nhà chúng ta cũng chưa chắc có thể phát giác ra được, nhất định phải có một thần khí có cấp bậc vô cùng lợi hại mới được."
Trùng Trùng đi đến trước mặt Đào Yêu, ngồi xổm xuống nhìn Đào Yêu bây giờ đã không thể động đậy, trong ánh mắt lộ ra mấy phần tán thán: "Nhìn người tuổi tác không lớn, lại có thể biết được thuật xuyên nhân,