《Bách yêu phổ 2》
"Đừng nói Bách Tri, đến ta còn không phát giác ra được nó không còn ở đó nữa cơ." Đào Yêu đứng dậy, nhìn xung quanh, tâm tư lại đặt ở một nơi khác.
"Nhanh rời khỏi đây thôi, nơi này không bình thường." Miêu quản gia đỡ Ti Tĩnh Uyên đứng dậy.
"Ra ngoài..." Ánh mắt Đào Yêu rơi trên bộ xương kia, tự nói với chính mình: "Vẫn là để chủ nhân nơi này đưa chúng ta ra ngoài thì an toàn hơn."
Nói đoạn, ngón tay nàng rơi đến cây Ám Đao trong lòng bộ xương kia, bàn tay dời từ lá sang quả, lại nói: "Thực là một cái cây xinh đẹp, nếu như chỉ dùng để ngắm nhìn thôi thì tốt biết bao." Lời còn chưa dứt, một chiếc lá kèm theo quả bị nàng giựt ra vứt xuống đất, đạp nát.
Ma Nha thấy thế, liên tục gật đầu: "Đúng, cho dù thế nào, trước cứ hủy hết thứ đồ hại người này đã." Nói xong liền xông lên phía trước, học Đào Yêu ngắt một lá một quả, hung hăng đạp nát.
"Các ngươi hà tất phải làm như thế." Miêu quản gia tạm thời đặt Ti Tĩnh Uyên xuống: "Ngắt từng lá xuống làm gì, chi bằng nhổ luôn gốc, để ta làm cho."
Lúc này đây, trong không trung truyền đến một thanh âm kinh hoàng: "Đừng."
Một đạo ánh sáng nhỏ bằng hạt đậu lướt từ trên đống sách cao ngất xuống, chậm rãi rơi đến trước mặt bọn họ.
Bách Tri quả thực rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào nhìn được diện mạo thật của nó. Đúng như Đào Yêu nói, nó chính là một con côn trùng nhỏ màu trắng, thân giống như một chiếc lá, chỉ có bốn chân, nhưng mỗi chân đều có một con mắt giống như mắt người. Lúc nói chuyện âm thanh rất nhỏ, giống như âm thanh của một cô nương đang ngại ngùng, từ "đừng" lúc nãy không biết đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể khiến cho mọi người nghe thấy.
"Đừng hủy nó." Nó cầu xin: "Chỉ cần các người đáp ứng, ta lập tức sẽ đưa các ngươi ra ngoài. Nơi đây ta đã bố trí rất nhiều cơ quan chí mạng, chỉ có ta mới biết được cách an toàn đi ra thôi."
"Để nó lại, ngươi sẽ còn hại thêm nhiều người nữa!" Miêu quản gia cố nén cơn phẫn nộ.
Nó trầm mặc trong chốc lát, nói: "Bổn sự của các ngươi lớn như thế, có lẽ sớm đã biết Ám Đao chỉ dùng được vào người mà bản thân tin tưởng nhất. Đổi lại một cách nói khác, chính là đem người mà mình tin tưởng nhất đẩy xuống vực. Có thể không chút do dự sử dụng Ám Đao, bản thân hắn đã là một tai họa rồi."
"Vậy thì những người bị Ám Đao làm liên lụy thì tính là gì?" Ma Nha hỏi ngược lại: "Ví như Lục phu nhân, ví như Lưu phu tử tuy rằng đáng ghét nhưng tội không đáng chết, còn có những ngươi bị hại mà chúng ta không biết được, họ cũng là một tai hoạ sao!"
Nó nghĩ rất lâu mới nói: "Trên sách có nói "tát một cái không sợ kêu", nếu như bản thân mình không có vấn đề thì người khác làm sao có không gió dậy sóng được?"
"Lại là trên sách nói..." Ma Nha thở dài bất lực: "Lẽ nào nhiều năm như thế ngươi thực sự không học được cách nhìn cuộc đời này qua đôi mắt và trái tim sao?"
"Tất cả trí tuệ và tri thức trên đơi đều có trong sách." Nó nói chắc nịch: "Ta không cần giống như những con người mù chữ ngoài kia, dùng cái chuyện nực cười gì mà "đi vạn dặm đường chính là đọc được vạn quyển sách" để che đi sự dốt nát của mình. Hôm nay ra thưa rồi, nhưng thua là ở sự sơ xẩy đối với năng lực của các ngươi. Chỉ đơn thuần dùng tài trí thôi các ngươi nhất định không thể là đối thủ của ta."
"Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin đến thế?" Miêu quản gia phải hết sức kìm nén mới nhịn được không đánh nó một phát chết ngay.
"Dù cho có giao cho ngươi một bộ "y phục" đại phu thì ngươi cũng không làm được đại phu; cho ngươi một cái huyệt động, ngươi cũng không các nào biến nó thành một cơ quan bí mật tinh tế thế này; cho ngươi một hạt mầm Ám Đao thì ngươi cũng không thể nào trồng nó thành công được." Nó nói từng chữ một: "Muốn hoàn thành một việc thì nhất định phải có năng lực để hoàn thành nó."
Đào Yêu cười: "Vừa nãy là ai cầu xin ta thế, sao chỉ trong chốc lát đã coi thường chúng ta rồi?"
"Bởi vì ta có thứ để giao dịch với các ngươi." Nó nghiêm túc nó: "Ta nói lại lần nữa, chỉ cần các ngươi chịu buông tha cho Ám Đao, đem chuyện giữa chúng ta xóa hết, ta đảm bảo các ngươi sẽ được an toàn rời đi, tuyệt không nuốt lời."
"Ngươi đã nói ngươi không có hứng thú với việc giết người, vì sao cứ muốn giữ lại Ám Đao làm gì." Đào Yêu nhìn nó: "Nếu như thích hoa cỏ, thì có thể trồng loại khác mà."
Nó trầm mặc rất lâu nói: "Ta đã nuôi nó một trăm ba mươi năm rồi, đợi đến lần mười ba năm thứ mười ba, ta có lẽ cũng sẽ suy nghĩ đến kiến nghị của ngươi. Nhưng bây giờ không được, ta không thể bỏ dỡ giữa chừng được."
Đào Yêu nhướng mày: "lần mười ba năm thứ mười ba?"
"Trên sách nói, phàm là thi thể có thể sinh ra Ám Đao, đợi đến khi Ám Đao kết quả lần thứ mười ba, thì xương trắng có thể sinh ra máu thịt, kẻ chết có thể trùng sinh." Nó chậm rãi nói: "Ta chỉ muốn hắn được sống lại."
Hắn?!
Chúng nhân đều sửng sốt.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về xương cốt của công tử đằng kia, lại bị dọa cho chết khiếp, Ma Nha phản ứng lớn nhất, nhảy lên một cái chỉ về phía bộ xương kia hét lớn: "Cổn Cổn ngươi làm gì đó?"
Cổn Cổn không biết từ khi nào đã nhảy ra khỏi lòng Ma Nha, đang vô cùng vui vẻ mà ngồi trên bộ xương của công tử kia, cắn phựt cây Ám Đao trên người bộ xương kia ra, còn đưa mũi nào ngửi ngửi, sau đó vô cùng ghét bỏ mà vứt xuống đất.
Gốc Ám Đao sau khi bị bứt ra nhanh chóng khô héo, màu sắc từ lúc biến thành màu tro, rất nhãnh dã biển thành một cái cây khô quả héo, vô lực nằm co quắp trên mặt đất.
Không khí dường như bị ngưng đọng lại.
Không biết qua bao lâu, Đào Yêu lau mồ hôi trên trán, chỉ vào Cổn Cổn đang tung tăng nhảy đến cạnh Ma Nha: "Đùi gà của người...đừng mơ nữa."
Sau đó là một tiếng thét tuyệt vọng.
Bách Tri giống như bị điên xông đến cành cây héo kia, sau đó lại xông đến trên người bộ xương kia, cứ đi qua đi lại mãi như thế, nhưng lại không cách nào vãn hồi lại được. Đạo bạch quang nãy giờ vẫn bao trùm lấy thân thể nó, cũng dần dần biến thành màu đó như máu.
Nhìn thấy thế, sắc mặt Đào Yêu chợt thay đổi, căng thẳng kêu mọi người lùi ra phía sau.
"Ta đã nói là buông tha cho chúng ta rồi...vì sao lại hủy nó đi..." Nó rơi xuống trên ngực bộ xương kia, nói năng lộn xộn: "Chỉ còn có ba lần mười ba năm nữa thôi...ba lần nữa thôi...sao lại không còn nữa rồi, cho dù tìm lại một hạt giống Ám Đao nữa, cũng không trồng lại được nữa...một con người chỉ được một lần cơ hội thôi..."
Đào Yêu cảnh giác nhìn chằm chằm nó, nhưng mà nó trừ việc nhìn bộ xương rồi tự nói với chính mình ra thì hoàn toàn không làm bất cứ động tác gì khác.
Thế nhưng, nhiệt độ xung quanh bất tri