《Bách yêu phổ 2》
Tiết tử
"Chỉ cần ngươi còn sống, cô độc không thể đánh bại được ta"
---
"Lão phu đã cố gắng hết sức rồi." Ông lão từ tuổi qua thất tuần bất lực đứng trước hai huynh đệ Ti gia: "Phu nhân sức khỏe quá yếu, căn bệnh ở mắt này quá hung hiểm, ta hành nghề y hơn nửa cuộc đời, chưa từng nhìn thấy loại bệnh như thế này bao giờ. Bệnh mắt của phu nhân không chỉ là bệnh nơi mắt, nó đã thâm nhập vào tận huyết mạch rồi, thuốc thang vô dụng, mạch tượng rất yếu, chỉ sợ..." Lão do dự hồi lâu, khó xử nói: "Sợ là chỉ còn hai ngày nữa thôi."
"Hoa đại phu, trong kinh thành này, y thuật cao hơn ông sợ là không tìm được ai nữa rồi, ông thử xem lại lần nữa xem." Ti Tĩnh Uyên nhìn vào trong phòng một cái: "Tiền bạc không thành vấn đế, ông cần dùng thuốc đắt thế nào cũng được, hay là bây giờ chưa có thuốc, ông nói với ta, ta sẽ thay ông tìm."
"Đại thiếu gia, thực sự không phải là vấn đề có tiền hay có thuốc, phu nhân quả thực đã như đèn cạn dầu rồi, hai vị thiếu gia nếu như còn tin chút y thuật của lão phu thì hãy nhân lúc nàng còn một ít thời gian cuối cùng này, hỏi xem nàng còn nguyện vọng gì chưa hoàn thành không." Lão chắp tay thở dài.
"Đành vậy." Ti Cuồng Lan nhấp một ngụm trà: "Người đâu, đưa Hoa đại phu về."
"Đợi chút." Ti Tĩnh Uyên trừng mắt với đệ đệ, đè thấp giọng nói: "Không chứ nữa sao? Dù sao cũng nên thử đã chứ, nếu không Miêu quản gia không phải sẽ rất buồn sao."
"Lục Phu nhân có kết cục này, âu cũng là mệnh số của nàng ta, chúng ta đã cố hết sức rồi, thì không cần miễn cưỡng nữa." Ti Cuồng Lan đặt chén trà xuống: "Đèn đã cạn dầu rồi, chi bằng sớm giải thoát." Nói đoạn lại khẽ gật đầu với Hoa đại phu, nói: "Những ngày này làm phiền đại phu phải chạy ngược chạy xuôi rồi, mời đại phu về phủ nghỉ ngơi, tiền khám ta sẽ sai người đưa đến sau."
Hoa đại phụ liên tục xua tay: "Không không, tiền khám không cần đâu, có thể vì Ti Phủ bỏ ra chút sức hèn này là vinh hạnh của lão phu, huống hồ ta cũng không giúp được gì, thực sự là xấu hổ."
"Nếu như phải chữa hết bệnh mới lấy tiền khám chỉ e đại phu trên đời này đều chết đói cả rồi." Ti Cuồng Lan cười cười, làm một tư thế mời.
Ai cũng biết nhị thiếu gia nhà họ Ti đã nói là phải làm không thích bị từ chối, Hoa đại phu cũng không cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ đành cảm tạ thu dọn rương thuốc đi theo ngươi hầu ra khỏi phủ, trước khi đi lại quay đầu nói: "Vẫn là nhanh chóng hỏi xem phu nhân có tâm nguyện gì muốn hoàn thành không, chỉ cũng có thể như thế rồi."
Ti Cuồng Lan gật đầu: "Đi thong thả."
Hoa đại phu chân trước vừa đi ra khỏi cửa, chân sau Đào Yêu vào Liễu công tử đã bê một bát sứ nóng hổi đi vào.
"Đại phu nói thế nào?" Đào Yêu đặt bát sứ trên bàn, mở nắp: "Đây có cháo trắng mới nấu, không biết nàng có ăn được không."
Liễu công tử đặt bát sứ trên tay xuống, nói: "Vốn đã không có khẩu vị rồi, còn ăn cái thứ cháo không có mùi vị đó, ai nuốt cho xuống! Vẫn là cháo cá của ta nấu là tốt nhất, nói cho ngươi biết cháo này là ta tự hầm đó."
"Đồ ngươi làm, người bình thường còn nuốt không xuống, còn mong nấu cho bệnh nhân ăn?"
"Con người vừa mới học được nấu cháo trắng lần đầu có tư cách gì phê bình ta."
Ti Cuồng Lan cúi đầu uống trà, không thèm nhìn họ một cái: "Chỉ sợ cháo gì cũng không cần nữa rồi."
Ti Tĩnh Uyên thở dài, lắc đầu với Đào Yêu.
Đào Yêu sửng người: "Không phải đã mời đại phu giỏi nhất kinh thành đến khám bệnh rồi sao? Mười ngày nay vừa uống thuốc vừa châm cứu đều vô dụng sao?"
"Đại phu giỏi nhất kinh thành nói nang bây giờ giống như đèn cạn dầu rồi." Ti Tĩnh Uyên tiếc nuối nói: "Sợ là không chống đỡ được thêm hai ngày nữa."
Sau khi trở về từ Liên Thủy Hương, mọi thứ liên quan đến Hứa Thừa Hoài, đều bị lưu lại ở trong tòa trạch viện cũ kia.
Còn về Lục Trừng, cũng bị niêm phong lại. Họ nói với Lục phu nhân, Lục Trừng bây giờ rất khỏe, sau khi biết nàng thoát khỏi nguy hiểm liền không chờ được mà muốn đến gặp nàng, nhưng bị họ ngăn lại, nói phải đợi cho đợt phong ba này đi qua đã sẽ an bài cho phu thê hai người gặp gỡ.
Họ đều nhất trí cử Ti Tĩnh Uyên mặt dày đi nói dối với Lục phu nhân, hắn không phụ lòng mong mỏi của chúng nhân, nói vô cùng hợp tính hợp lý, có thanh có sắc hợp lý đàng hoàng.
Con đao của Lục Trừng, cứ như thế mà bị gãy đi, ít nhất cũng phải lưu lại cho nàng một ký ức đẹp.
Đào Yêu nhếch mép nhìn vào trong phòng: "Miêu quản gia còn ở trong đó sao?"
"Không rời một tấc." Ti Tĩnh Uyên bất lực nói: "Còn tưởng rằng sao hồng loan của lão già đã đến rồi chứ, ai biết lại là tiễn nàng một đoạn đường cuối cùng..."
"May mà người tiễn nàng một đoạn cuối cùng là Miêu quản gia." Đào Yêu bê cháo: "Nàng ăn không được, Miêu quản gia cũng phải ăn một ít chứ."
"Không cần làm gì nữa đâu." Ti Cuồng Lan nhàn nhạt nói: "Đều không cần vào trong nữa, nếu như chỉ còn lại chút thời gian như thế, thì cứ để dành lại cho hai người bọn họ đi."
"Cũng đúng." Liễu công tử gật đầu: Nhưng cháo ta đã nấu rồi, đừng lãng phí, hai người ăn đi, nhân lúc đang còn nóng."
"Không cần." Hai huynh đệ hai miệng một lời cự tuyệt.
"Ngon lắm đó."
"Không tin."
"Không ăn thì đừng ăn