《Bách yêu phổ 2》
Ti Tĩnh Uyên và Miêu quản gia không hiểu, hoàn toàn không biết họ đang nói về núi gì đá gì, chỉ cảm thấy toàn là mấy cái tên kỳ quái.
"Vùng cực bắc có một ngọn núi tên Vạn Kiệt, con người hay thú vật đều không thể đi vào, nửa núi nửa băng, trên đó không nước không cây có không sinh mạng, chỉ có những khối đá đen lớn nhỏ, những khó đá đó gọi là đã Âm Quỷ." Ma Nha cẩn thận nói: "Vả lại núi này có kết giới bao vây, không khí lảng vảng xung quanh sắc bén như con dao vô hình, kẻ có ý đồ xông vào sẽ bị cắt thành nhiều mảnh. Cho nên nhiều năm nay, núi Vạn Kiệt giống như cấm địa, ngăn chặn biết bao kẻ có ý đồ xấu muốn lấy đá Âm Quỷ để đến nhân giới làm loạn."
"Được đấy, Ma Nha tiểu sư phụ của chúng ta đến núi Vạn Kiệt cũng biết luôn nè." Đào Yêu tản thưởng nói.
"Lúc ngươi cùng người khác còn ngồi đoán xem lá cây là một chiếc hay một cặp thì ta đều đang đọc sách đó nhé." Ma Nha thở dài: "Ngọn núi đó thực sự chả phải là nơi tốt lành gì."
"Vậy vì sao đệ đệ nó có thể đi đến thoải mái như thế." Miêu quản gia không hiểu.
"Bởi vì Thục Hồ là một loài yêu quái nằm giữa ranh giới của sự hữu hình và vô hình, rõ ràng là có hình, nhưng người khác lại không nhìn thấy được, chính là loại thể chất này, khiến cho chúng có thể tự do đi lại bất cứ nơi nào, đến kết giới của núi Vạn Kiệt cũng không có tác dụng gì với chúng." Đào Yêu giải thích: "Cũng coi như là một loại ưu điểm mà Thục Hồ có được đi."
"Chỉ như thế." Ti Tĩnh Uyên nghe nói, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Vậy vì sao mặt các ngươi lại biến sắc như vậy, các ngươi nói có người muốn lấy đá đó đi làm loạn, chả có lẽ hòn đá đó biết cắn người không bằng."
"Sợ là còn phiền phức hơn cả cắn người ấy." Liễu công tử nghiêm túc nói: "Đá Âm Quỷ khi nằm trong núi Vạn Kiệt thì chỉ là một hòn đá, nhưng một khi rời khỏi núi thì nó chính là một loại độc dược."
"Ta cảm thấy mình cũng là một người có kiến thức rộng rãi, nhưng mà núi Vạn Kiệt Đá Âm Quỷ, quả thực là chưa từng nghe nói đến." Miêu quản gia cau mày nói: "Ngươi nói là độc dược, trừ khi loại đá đó bản thân đã có độc."
"Quất sinh hoài nam vi quất, sanh ư hoài bắc tắc vi chỉ."[*] Đào Yêu nói: "Đá Âm Quỷ cũng gần giống thế. Ở tại nơi không có vật sống như núi Vạn Kiệt thì nó vô hại, nhưng nếu lưu lạc đến nơi có vật sống như người động vật thì bất luận là núi sông biển hồ hay là sơn dã thành trấn, nơi nó ở trong phạm vi một nghìn dặm tất cả vật sống đều sẽ bị làm hại."
[*]Ý nói: Hoàn cảnh thay đổi thì tính chất sự việc cũng thay đổi theo.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tháp Xung Tiêu: "Nếu trong Tháp Xung Tiêu có một viên Đá Âm Quỷ thì nó sẽ giống như một nguồn dịch bệnh, theo tính chất của viên đá đó, đầu tiên là những người ở gần tháp nhất, sau đó dần lan rộng ra. Kỳ thực bản thân Đá Âm Quỷ không có độc, nhưng thứ quái lực đó tản ra sẽ khiến cho những vết thương hoặc bệnh vặt trong thời gian ngắn nhất trở nên nguy hiểm đến tính mạng, chịu ảnh hưởng của nó, chỉ sợ một vết cắt nhỏ thôi cũng rất nhanh chóng trở thành ác tính, chết chắc không nghi ngờ gì nữa. Nếu không kịp ngăn cản thì chưa đến nửa năm, cả kinh thành này ít nhất sẽ chết hơn một nửa số người."
Thực sự không ngờ đến sự tình lại nghiêm trọng đến mức này.
"Tuy rằng có một số chỗ không hiểu lắm, nhưng nghe lời ngươi nói, sự tình đại khái chính là như thế này, đệ đệ của tên yêu quái này vì muốn cứu mạng của nó mà chở về một viên đá, còn bây giờ tên đó đang ở trên Tháp Xung Tiêu." Miêu quản gia đã cảm thấy được sự nghiêm trọng của chuyện này, nhìn Tháp Xung Tiêu sừng sững trước mặt một mảnh đen kịt, lại nhìn Thục Hồ đang thấp thỏm không yên, nhưng yêu quái này luôn miệng nói muốn ngươi cứu đệ đệ nó, hẳn là Đá Âm Quỷ sẽ làm đệ đệ nó bị thương."
Ngoài trừ Thục Hồ, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Đào Yêu.
"Cứu, không nhất định là cứu mạng." Đào Yêu nhìn Tháp Xung Tiêu cơ hồ đã bị đám yêu vật bao phủ: "Đã dám đi Vạn Kiệt sơn để lấy nó ra, thì đã biết tảng đá kia một khi đã dính vào thân mình, bất luận là yêu hay người đều không thể tách rời ra được, thứ quỷ quái này đầu tiên là dính vào trên thân thể, không bao lâu nữa sẽ tiến vào trong xương thịt, trừ khi vật sống chết đi,nếu không vĩnh viễn không thể lấy ra được. Như thế, đệ đệ ngươi chỉ có thể làm một con yêu quái mãi mãi mang theo Thục Hồ để hại người thôi." Nàng nhìn về phía Thục Hồ, cười cười: "Thục Hồ các ngươi cường tráng hay không, đều được quyết định bằng trọng lượng những vật mà các ngươi chở, thế gian nặng nhất là mạng người, đệ đệ ngươi có đá Âm Quỷ giúp đỡ, chở nhiều mạng người như thế, về sau sẽ càng lúc càng mạng lên, ở lại bên cạnh nó, e là không có một còn Thục Hồ nào có thể đến lấy tính mạng của ngươi nữa rồi, ngươi mãi mãi không cần phải lo lắng cái bảng xếp hạng gì đó. Xem ra, ngươi thực sự không cần phải tìm đến ta đâu."
"Ta nhất định phải tìm ngài." Thục Hồ đột nhiên ngẩng đầu: "ngài là Đào Yêu đại nhân, chữa bệnh cho yêu quái là nghĩa vụ của ngài. Xem mạng người như cỏ rác, há không phải là một loại bệnh sao, bất luận là nó giết người vì mục đích gì." Nó nhìn về phía đỉnh tháp, lại nói tiếp: "Hôm đó đệ đệ đưa ta lên đỉnh tháp, nói với ta nơi này là nơi tốt nhất mà ta có thể ở lại, người trong kinh thành nhiều, nơi đây lại là nơi cao nhất, mới nghỉ ngơi ở đây được một ngày, vết thương trên người nó liền chuyển biến tốt. Hồi đầu ta còn cảm thấy kỳ lạ, hỏi nó sao lại có thể như thế được, hẳn là phong thủy ở kinh thành tốt, nó khẳng định lại cảm thấy ta là đồ đần rồi. Thẳng cho đến khi ta nhìn hấy khối đá lớn như quả trứng gà ở trên lưng đó, nó mới nói, lúc cùng bảy người kia giao thù, nó tạm thời trốn đến một hòn đảo ở phương bắc một thời gian để dưỡng thương, ở đó nó đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy dùng biện pháp trước đó để gia tăng sức mạnh thì quá chậm, kẻ định rất có thể sẽ quay lại, coi như không phải bọn chúng thì cũng có những đồng tộc khác đến thanh trừ ta, cho nên nó đã đi đến núi Vạn Kiệt, cõng một khối Đá Âm Quỷ trở về. Có khối đã kia, vết thương trên người nó không những sẽ lành lại rất nhanh, mà về sau dù cho toàn tộc Thục Hồ đến thanh trừ ta thì nó cũng có thể