《Bách yêu phổ 2》
Nữ tử kia nói là đã bố trí một bữa trận ở đây. Tuy rằng không biết bữa trận trong miệng của mấy người kia rốt cuộc có huyền cơ gì, nhưng mà trên Tháp Xung Tiêu quả thực có một kết giới với sức mạnh rất lớn, cho dù những yêu quái kia đột nhiên tỉnh lại ý thức được mùi vị của đá Âm Quỷ chẳng qua chỉ là mồi nhử chúng đến thì chúng cũng không cách nào rời khỏi Tháp Xung Tiêu được. Tuy không phải là kết giới gì quá lợi hại, nhưng đối với đại yêu quái như Liễu công tử mà nói thì chỉ như thùng rỗng kêu to, nhưng đối với những tiểu yêu quái kia thì quả thực là dư sức đối phó.
Nếu như tên này không bị trọng thương thì với năng lực của nó, nơi đây có lẽ không thể nào trói được nó.
Như thế này không phải càng tốt hơn sao, không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giải quyết tất cả, chỉ cần một viên thuốc là có thể kết thúc sinh mạng của yêu quái Thục Hồ này, sau đó để ca ca vô dụng của nó chở đá Âm Quỷ quay về.
Vốn dĩ là nên làm như thế.
Nhưng mà, từ khi gặp được tên nhóc này, chuông vàng của Đào Yêu đều vô cùng yên tĩnh.
"Huynh không những thân thể vô dụng, đến đầu óc cũng ngốc nữa." Nó chậm rãi chế giễu vị ca ca đang đứng bên cạnh: "Nếu như không thể đánh lại không thể giết, thì quay lại làm gì? Đứng một bên cỗ vũ cho ta à?"
Thục Hồ cúi đầu, giống như không dám nhìn đệ đệ mình: "Ta...Ta đưa người đến cứu đệ."
Nó cau mày: "Không cần ai cứu ta cả. Kết giới này không trói được ta, ta chỉ cần nghỉ ngơi một vài ngày nữa thôi."
"Nghỉ ngơi?" Đào Yêu cười cười: "Không cần dùng chút sức lực nào cũng có thể làm ngươi bị thương đến mức này, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội nghỉ ngơi sao? Họ đã bày kế hoạch rồi, ba ngày sau sẽ "thanh lý" triệt để Tháp Xung Tiêu, lúc đó, người và những yêu quái bị ngươi dẫn đến kia sợ là đến cặn cũng không còn. Kẻ đánh bại nhà ngươi, đến ta còn không biết được nông cạn thế nào, ngươi vẫn là cất lại sự lạc quan của mình đi."
"Ngươi tưởng ngươi là ai, lại dám giáo huấn ta?" Nó liếc Đào Yêu một cái.
Nàng khịt mũi: "Đào Yêu của Đào Đô."
Nghe nói thế, nó sửng sốt nói: "Quỷ y Đào Yêu?"
"Đúng á." Đào Yêu chỉ vào Thục Hồ: "Ca ca ngươi tìm ta, cầu xin ta đến chữa bệnh giết người như rạ của ngươi."
Nó trầm mặc hồi lâu, cười ha ha nói: "Ngươi cảm thấy ca ca này của ta có ngốc không. Hắn chỉ biết ngươi chuyện chữa bệnh cứu yêu quái, lại không biết ngươi giết yêu quái còn nhiều hơn số yêu quái ngươi cứu được."
"Không không không, nó biết cả."
Đào Yêu nghiêm túc nói: "Nó biết nếu muốn chữa bệnh của ngươi thì phải lấy mạng ngươi."
Nó ngẩn người.
"Ta đồng ý rồi." Đào Yêu ngồi xổm xuống, đưa tay ra vỗ đầu nó.
"Xin lỗi xin lỗi!" Thục Hồ quỳ xuống trước mặt nó: "Ta không muốn như thế, nhưng mà chỉ như thế thì đệ mới không thực sự biến thành một quái vật được."
"Thục Hồ thí chủ, ngươi..." Ma Nha muốn an ủi, nhưng thực sự không biết nên nói từ đâu, bởi vì từ khi nó quyết định tìm đến Đào Yêu để cầu xin giúp đỡ, thì nó đã biết chuyện này chỉ có thể có được kết quả như thế này. Phải khuyên thế nào đây?
"Đem ca ca vô dụng này của ta đi đi." Nó đột nhiên nói với Đào Yêu: "Ta chỉ muốn nói với ngươi thôi."
"Được." Đào Yêu quay đầu nói với Ma Nha và Liễu công tử: "Hai người đem tên này xuống lầu đợi đi."
"Ta ở lại được không?" Thục Hồ đột nhiên khóc lớn: "Lần này đi, ta sợ không thể gặp lại đệ đệ được nữa."
Còn đệ đệ nó thì vẫn như không, thậm chí còn không thèm nhìn ca ca nó lấy một cái, dứt khoát nhắm mắt lại.
Đào Yêu nháy mắt ra hiệu với Liễu công tử, Liễu công tử gật đầu, trực tiếp kẹp Thục Hồ vào giữa cánh tay đi ra ngoài, cũng không quan tâm nó có khóc nháo giãy dụa thế nào, trực tiếp đi xuống lầu. Ma Nha sợ xảy ra chuyện, cũng vội đi theo, sắp tới cửa lại lo lắng chạy ngược về, thấp giọng nói: "Thực sự chỉ có thể như thế thôi sao? Không còn cách nào khác nữa sao?"
"Có." Đào Yêu gật đầu.
Ma Nha vui mừng: "Thật sao?"
"Ngươi niệm thêm cho hắn mấy biến kinh văn, nói không chừng có thể độ nó đến chỗ Phật tổ ké chút ánh sáng, nếu được có khi còn có được một cơ hội đầu thai làm người nữa ấy chứ." Đào Yêu bĩu môi: "Đi lẹ đi lẹ, không nghe người ta nói là chỉ muốn để lại di ngôn cho ta thôi sao?"
"Ngươi..." Ma Nha thở dài, bất lực rời đi.
Bốn bề cuối cùng cũng an tĩnh lại, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của nó.
"Ta sống được năm trăm năm, đã chở qua hơn ngàn vạn trọng lượng." Nó chậm rãi nói: "Trọng lượng của một mạng người, cũng phải bằng mười người sống. Những người bị ta hất xuống từ không trung, có bốn mươi hai người, những người chết vì đá Âm Quỷ, đến nay có hai mươi người."
"Ừm . Tổng cộng là có sáu mươi hai ngươi. Ta nhớ rồi." Đào Yêu gật đầu, thần sắc vẫn rất bình thản.
"Chuông vàng lướt qua, không còn mảnh giáp." Nó nhìn nàng: "Những tin đồn liên quan đến ngươi, là nói như thế phải không?"
Đào Yêu cười cười không nói.
"Vì sao không nghe tiếng chuông kêu?" Ánh mắt nó di chuyển đến cổ tay nàng.
"Rất ít khi gặp được một yêu quái vội vã muốn chết như ngươi, lá gan cũng to nhỉ." Đào Yêu sờ lên chuông vàng vẫn luôn trầm mặc của mình: "Nghe ca ca ngươi kể, ngươi từ nhỏ đã lợi hại hơn hắn, cái gì cũng không sợ?"
"Sợ sấm sét." Nó thành thực nói: "Có thể tên đó không biết, hoặc là chính hắn cũng quên rồi, khi chúng ta còn nhỏ, mùa hạ ở núi Yêm Tư sấm sét không ngừng. Mỗi khi có sấm sét, tên đó lúc nào cũng ở cạnh ta rồi ngâm nga hát, rất khó nghe, nhưng mà ta nghe mãi nghe mãi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay."
Đào Yêu cười cười.
"Đào Yêu đại nhân." Nó nhìn mắt nàng: "Ngươi cảm thấy tất cả những gì ta làm, chỉ là vì có năng lực bảo vệ cho ca ca thôi sao?"
"Không phải sao?" Đào Yêu nghiêng đầu: "Vậy ta phải nghĩ thử..." Một lúc sao, nàng nói: "Ngươi không phải chỉ sợ mỗi sấm sét đâu nhỉ?"
Nó cười ha ha, nói: "Ta rất sợ mình sẽ chết sau huynh ấy."
Sự trầm mặc duy trì rất lâu.
"Nếu như ngươi đã là Đào Yêu đại nhân, thì đương nhiên sẽ hiểu trong những loài yêu quái, Thục Hồ chúng ta là một tộc bình thường không có gì kỳ lạ. Không có vẻ ngoài có thể mê hoặc được thiên hạ, không có bản lĩnh hô phòng hoán vũ, một đời chỉ biết nhìn thấy những ngươi