Xế chiều, trên bờ sông trấn Thiên Thủy, cành liễu đung đưa trong gió.
Lắm Lời ngồi dưới gốc liễu chăm chú nhìn mặt nước lăn tăn, Cút Xéo vui vẻ chạy dạo bờ sông.
Đào Yêu và Liễu công tử đứng cách xa cậu, Liễu công tử nhìn lưng Lắm Lời, nói: “Chả biết có gì để nhìn, chỉ là con sông bé tí thôi mà. Bên kia bờ cũng trụi lủi.”
“Có lẽ là hồi tưởng gì đó.” Đào Yêu nhún vai, “Kệ nó đi.”
“Cơ mà Đào Yêu này,” Liễu công tử chợt cúi đầu nhìn nàng, “Có chuyện ta không rõ.”
“Chuyện gì?” Nàng hỏi.
Liễu công tử nheo mắt: “Vì sao Lắm Lời có thể an toàn trở về?”
“Thì do người ngốc có cái phúc của người ngốc chứ sao.” Đào Yêu lè lưỡi.
“Ta nghiêm túc đấy.” Liễu công tử tóm lấy cánh tay nàng.
“Mụ già kia nhốt hồn phách của Lắm Lời bên trong thân thể của Ôn Sơn Hải, huynh cũng biết là bản thân người thi thuật tựa như lối đi, thứ mụ ta đưa vào chỉ có thể thông qua mụ ta để lấy ra, nếu trong lúc thi thuật mà mụ ta chết, rất có thể hồn phách của Lắm Lời cũng sẽ không quay lại được. Vì thế, ta không dám giết mụ ta. Nhưng nếu người thi thuật bị mục tiêu của mình cắn trả, vậy thì người thi thuật cùng tất cả những mục tiêu khác của mụ ta cũng sẽ bị phá hủy, còn bên cắn trả sẽ theo sự phá hủy đó mà quay về chỗ của mình. Hiểu chưa?” Đào Yêu vỗ đầu Liễu công tử.
Liễu công tử ngạc nhiên nói: “Ý cô là nếu trong bất cứ loại pháp thuật gì thi triển với nhiều mục tiêu thì chỉ cần một mục tiêu có khả năng cắn trả thì người thi thuật và các mục tiêu còn lại sẽ bị phá hủy, chỉ có người cắn trả là bình an vô sự?”
Đào Yêu gật đầu.
“Nghĩa là trong trận chiến này, Lắm Lời là… người cắn trả?” Liễu công tử mở to mắt, “Không thể nào, Lắm Lời lấy đâu ra bản lĩnh đó?”
Đào Yêu cười: “Chẳng phải từ lâu huynh đã biết Lắm Lời có duyên Phật chín kiếp rồi ư? Nếu không thì huynh đã chẳng ao ước ăn thịt nó để tăng tu vi rồi. Một mình Lắm Lời có thể giúp huynh tăng ít nhất là ba ngàn năm tu vi, đúng chứ?”
“Cái này thì ta biết.” Liễu công tử liếc nàng, “Nhưng duyên Phật chín kiếp chỉ là làm hòa thượng chín kiếp thôi, cũng chỉ hỗ trợ ta tu luyện thôi, đâu liên quan tới việc cắn xé.”
“Cơ thể của Lắm Lời vẫn luôn là trẻ con.” Đào Yêu nhìn Lắm Lời ở phía xa, “Người ấy từng nói Lắm Lời có duyên Phật chín kiếp nhưng đằng sau duyên Phật chín kiếp đó có lẽ ẩn giấu những cái khác.”
“Ý cô là sao?” Liễu công tử nói.
“Đây không phải là lần đầu tiên Lắm Lời gặp đại nạn không chết.” Ánh mắt nàng sâu thẳm, “Tuy không biết nguyên nhân nhưng ta nghĩ có lẽ là liên quan đến duyên Phật chín kiếp.”
Liễu công tử nhíu mày: “Cho nên khi Lắm Lời bị bắt, cô không mảy may lo lắng? Thấy nó bị mụ già kia hãm hại không biết sống chết, cô cũng không mảy may lo lắng? Có bao giờ cô nghĩ hết thảy chỉ là suy đoán của cô, nếu lần này nó không thoát nạn…”
Nàng nhìn thẳng vào mắt Liễu công tử, mỉm cười: “Thì ta lại sống một mình thôi.”
Liễu công tử trừng nàng.
“Người có số mạng, bao giờ gặp nhau, khi nào xa cách, không nên cưỡng cầu.” Nàng đá cục đá dưới chân, “Đi thôi, trời sắp tối rồi.”
Liễu công tử đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.
“Sao thế?” Nàng khó hiểu nhìn hắn.
“Tại sao cô rời Đào Đô?” Hắn nhìn vào mắt nàng, “Ta biết không phải vì cô muốn đưa Lắm Lời đi chơi.”
Nàng chép miệng, nhìn xung quanh, cuối cùng bất đắc dĩ nói nhỏ vào tai Liễu công tử.
Nói xong, mặt Liễu công tử biến sắc, nhìn nàng như nhìn quỷ: ““Bách Yêu Phổ” biến mất?!”
Nàng vội vã bịt miệng hắn lại: “Nhỏ thôi nhỏ thôi! Coi chừng gần đây có yêu quái nghe lén!”
Liễu công tử kéo tay nàng xuống, hạ giọng: “Cô luôn trông chừng “Bách Yêu Phổ” mà, sao lại mất?!”
“Mất thì là mất chứ sao, ta đâu có biết. Năm ngoái ta đánh cược xúc xắc với huynh xong, về nhà thì không thấy