Đang loay hoay xếp hai cái balô gọn vào một chỗ, chuẩn bị dắt con xe ra khỏi bãi thì thằng Bi lại nhìn thấy Tuyết Nhi đang đứng trước mặt mình với khuôn mặt phờ phạc hơn bao giờ hết. Vốn định không quan tâm thì Tuyết Nhi lại ngã nhào vào người hắn khiến thằng Bi vô cùng khó xửa mà đỡ lấy cả người cái Nhi .
- Là vì My sao? – Tuyết Nhi khóc nấc lên . Thật may là lớp nó là chuyến xe cuối cùng về trường nên bãi gửi xe giờ đâychỉ còn vài chiếc và chẳng ai khác ngoài thằng Bi và Tuyết Nhi.
- Không phải chuyện của em!
Giọng nói của thằng Bi tỏ ra vô cùng khó chịu khi nghĩ tới nó đang đứng trước cổn trường đợi mình . Cũng chính vì đứng đợi quá lâu mà không thấy hắn trở ra, con bé liền cuốc bộ vào bãi gửi xe trong trường!!!
- Xin lỗi! Ôm em lần cuối được không?
Tuyết Nhi cất tiếng nói yếu ớt, đôi mắt đỏ hoe đến phát tội . Bất lực, thằng Bi đành ôm Tuyết Nhi vào lòng, chỉ mong mau mau ra khỏi chỗ này.
Nhưng dưới góc độ và khoảng cách khác, một màn này khiến cái Su phải bất động, đôi mắt dán chặt về phía hai người đang ôm nhau kia.
Nắm chặt tay lại, con bé vữngvàng bước tới cạnh xe thằng Bi và cầm lấy cái balô của mình. Lúc bấy giờ thằng Bi mới trông thấy nó, vốn định giải thích cho nó hiểu Nhưng Tuyết Nhi đã chạy tới bên nó trước.
- Tôi không ai chở về cả! Tôi nhờ Phong chở về… My, đi với người khác được không?
No không biết phải nói gì, cụng khôngbiết phải làm thế nào cho ổn . Đây là lần đầu tiên, nó gặp loại tình huống này! Chần chừ một lúc, nó lạnh nhạt lên tiếng.
- Tôi không có ý kiến…
Nhìn bóng lưng vô cùng bình thản của nó bước đi, thằng Bi cũng chẳng hề tới cản!?
Bởi giờ đây, trong đầu hăn chỉ lởn vởn vài suy nghĩ…
“Nó không hề có tí tình cảm với hắn…”
Chỉ cần nó tỏ ra giận dỗi, buồn hay cả chửi mắng, giận dữ với hắn cũng được. Ít nhất như thế, hắn cũng biết là nó có tình cảm với hắn, cũng biết được nó quan tâm hắn . Nhưng nó lại bình thản xem như không có gì! Đây là lần thứ hai trong đời thằng Bi có cảm giác mọi cố g8áng của mính đều thất bại, và cả hai lần đều là nó!
***
Vừa ra tới cổng, điện thoại của nó bỗng reo lên inh ỏi, chẳng them nhìn xem ai gọi, nó hờ hững nhấn nút nghe:
- Su à? Chị Mai đây, em có USB không? Cho chị mượn, chị đang cần save bản thuyết trình mà cái USB của chị bị lỗi gì ấy, mà ngày mai là chị phải thuyết trình rồi!
- Chị, lên đón em được không? Em đang ở trường…
Nó thều thào vào trong điện thoại khiến chị Mai có cảm giác như nó đang gặp phải chuyện gì!? Không suy nghĩ nhiều, chị Mai liền phóng xe lên trường nó.
Vừa thấy chị Mai, mọi uất ức của nó như vỡ tung, nó khóc oà lên như đứa trẻ lạc mẹ, khiến chị Mai cuống quýt. Ngó nhìn xung quanh thì đã chạng vạng tối, xung quanh cũng chẳng còn ai.