Trúc Lâm Sâm yên lặng đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, Kỷ Phi Ngôn đã rời đi.
Trúc Lâm Sâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô trở lại phòng mình, tiếp tục hát một hồi, rồi ba người ra ngoài thanh toán.
Lúc tính tiền, lại gặp phải đám người Kỷ Phi Ngôn, Quý Nguyệt Đồng đứng bên cạnh cậu, còn có mấy nam sinh cô đã từng nhìn thấy hôm trước.
Trúc Lâm Sâm chỉ liếc mắt qua, liền không nhìn nữa.
Những người kia đang nói chuyện trên trời dưới đất, cho nên không chú ý tới bọn họ.
Kỷ Phi Ngôn cũng chỉ nhìn cô một cái lúc trả tiền xong, sau đó cùng những người khác rời đi, không hề giống như quen biết cô.
“Phi Ngôn, hôm nay hiếm khi cậu cũng ở lại, vai trò hộ hoa sứ giả này trả cho cậu đấy.
” Giọng nói Đỗ Phong tùy ý, xa xa đều có thể nghe được, “Nguyệt Đồng Tả, vậy chúng tôi đi trước nhé?”Quý Nguyệt Đồng cười cười: “Các cậu đi đi.
”“Phi Ngôn, chúng ta đi thôi.
” Quý Nguyệt Đồng nhìn mấy nam sinh kia câu có câu không rời đi, liền tiến lên một bước, tự nhiên khoác lên cánh tay Kỷ Phi Ngôn.
Trúc Lâm Sâm thấy vậy, trong lòng bỗng nhiên lướt qua cảm giác kì lạ.
“Thấy không? Hình như người kia chính là Kỷ Phi Ngôn của trường chúng ta, bên cạnh cậu ta chính là Quý Nguyệt Đồng, trước ở trung học Dục Nhân.
” Lục Lộ cũng nhìn thấy một màn này, bát quái mà xông tới, “Cậu nói xem, hai người bọn họ có phải là một đôi không?”“Cậu đúng thật là thích lo chuyện bao đồng.
” Tiêu Vũ vò tóc Lục Lộ, ghét bỏ nói.
“Tớ cũng không