Edit: SamieTrúc Lâm Sâm ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, Lục Lộ đã nhanh chóng chạy về phía ban công.
Sau một lát, Lục Lộ hứng thú kêu lên: “Sâm Sâm, mau đến đây đi! Có người xếp ngọn nến hình trái tim bày tỏ với cậu này!”Trúc Lâm Sâm hơi nhíu mày, ngồi im trên ghế.
Thế nhưng, rất nhanh có thêm mấy tiếng kêu liên tiếp vang lên:“Trúc Lâm Sâm! Trúc Lâm Sâm! Trúc Lâm Sâm!”“Trúc Lâm Sâm! Mau xuống đây!”“Trúc Lâm Sâm! Mau xuống đây!”Đó là tiếng hò reo giúp đỡ của đám đông đang vây xem.
Bên dưới ký túc xá càng ngày càng náo nhiệt, dần dần có thêm nhiều học sinh gia nhập vào đám đông phía dưới.
Ký túc xá nữ sinh cũng từng người từng người chạy đến ban công xem náo nhiệt, còn có người tới gõ cửa phòng ngủ, có lòng tốt nhắc nhở: “Trúc Lâm Sâm, ở dưới lầu có người đang thổ lộ với cậu đấy!”Trúc Lâm Sâm hận không thể che lỗ tai lại.
Lục Lộ nhìn kỹ người đừng giữa trung tâm ngọn nến hình trái tim bên dưới lầu, đột nhiên vỗ lan can cười to nói: “Ha ha ha, Sâm Sâm, đây không phải nam sinh khoa văn đã theo đuổi cậu một năm, sau đó bị cậu từ chối n lần à? Tên là Trần gì ấy nhỉ? À, đúng rồi! Trần Viễn!”“Cậu nhỏ giọng một chút!” Trúc Lâm Sâm hận không thể xông lên che miệng Lục Lộ, có điều cô cũng không dám xuất hiện ở ngoài ban công, nếu như bị người khác nhìn thấy thì càng lúng túng hơn, vẫn nên giả bộ là mình không có ở đây vậy.
Lục Lộ đột nhiên ý thức được bản thân rất có thể sẽ làm bại lộ tung tích của Trúc Lâm Sâm, vội vàng từ trên ban công chạy về phòng ngủ, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ hứng thú: “Hình như cậu đã từ chối rồi mà, sao cậu ta vẫn tiếp tục đến bày tỏ với cậu thế?”Trúc Lâm Sâm cũng vô cùng hoang mang: “Học kỳ này tớ còn chưa bao giờ gặp