Từ khố phòng về đến Tê Nguyệt Các, dọc theo đường đi Nguyệt Y Nhiên chống lại ánh mắt của mọi người, khiêng hoàng kim giao long có đôi mắt làm từ hai viên dạ minh châu trở về.
Tuy rằng cũng là ở bên trong khố phòng, nhưng dù sao cũng là do mình cố tình bẻ từ trên tường xuống, Nguyệt Y Nhiên cũng có chút chột dạ, sợ Cố Ngôn Chiêu bắt trả lại.
Nhưng qua hai ngày, bên Cố Ngôn Chiêu không có bất kỳ động tĩnh gì, Nguyệt Y Nhiên lúc này mới yên lòng.
Chẳng qua, bên Cố Ngôn Chiêu không có động tĩnh, nhưng trong hoàng cung lại truyền đến tin tức, nói là Hoàng hậu nương nương mở tiệc, Nguyệt Y Nhiên và Cố Ngôn Chiêu phải vào cung dự tiệc.
Trên đường tiến cung, Nguyệt Y Nhiên nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên lão hoàng đế vẫn là giàu nhất.
Đình đài lầu các không chỉ bề ngoài tinh xảo, cấu tạo cũng vô cùng chắc chắn tinh vi.
Nhưng hoàng cung này thật sự quá lớn, tuy nguyên chủ đã tới vài lần, nhưng ký ức cũng không rõ ràng.
Còn Cố Ngôn Chiêu, tuy cùng vào cung với Nguyệt Y Nhiên, nhưng sau khi tiến cung hắn phải tới ngự thư phòng, mà vào cung dự tiệc cũng không thể mang theo Thu Linh, cho nên Nguyệt Y Nhiên căn bản không biết mình phải đi đâu.
"Nô tỳ bái kiến Thái tử phi nương nương.
" Phía trước có một cung nữ đi tới, hành lễ với Nguyệt Y Nhiên, "Nô tỳ phụng mệnh tới dẫn đường cho Thái tử phi.
"
"Tốt quá, đa tạ.
" Nguyệt Y Nhiên cười gật đầu.
"Thái tử phi không cần khách khí, mời đi theo nô tỳ.
"
Nguyệt Y Nhiên đi theo cung nữ dẫn đường, nhưng, sau khi Nguyệt Y Nhiên rời đi, Hạ Nhược Liễu bỗng từ đằng sau núi giả bên cạnh đi ra.
Mấy ngày hôm trước tới phủ Thái tử, tính cách Nguyệt Y Nhiên bỗng nhiên đại biến, thậm chí không hề cố kỵ mà chống đối Thái tử điện hạ.
Nàng vốn còn đang nghi hoặc, chẳng lẽ Nguyệt Y Nhiên thực sự đã không còn thích Thái tử điện hạ, cho đến ngày hôm qua nàng thu được tin tức, ngày đó sau khi nàng rời khỏi phủ Thái tử, Nguyệt Y Nhiên lại một mình tới thư phòng lấy lòng Thái tử.
Hừ, quả nhiên, Nguyệt Y Nhiên trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu!
Ánh mắt Hạ Nhược Liễu phiếm ra vài phần tàn nhẫn, một khi đã như vậy, vậy cũng đừng trách nàng ra tay!
Nguyệt Y Nhiên