Cho đến khi trở lại Tê Nguyệt Các, Thu Linh mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch.
"Công chúa, ngài vừa rồi đắc tội Thái tử điện hạ như vậy, nếu như......"
"Không có nếu như." Nguyệt Y Nhiên ngắt lời Thu Linh, "Cố Ngôn Chiêu nếu thật sự có thể giết ta, vừa rồi cũng không dễ dàng thả chúng ta đi như vậy."
Nói xong, Nguyệt Y Nhiên chuẩn bị đi ra sau bình phong kiểm tra miệng vết thương xem có phải bị nứt ra hay không, lúc đi qua gương đồng lại đột nhiên phát hiện cây trâm ngọc cài trên đầu lúc ra ngoài không thấy đâu.
"Trâm của ta đâu?" Nguyệt Y Nhiên sửng sốt.
"Trâm?" Thu Linh nghĩ nghĩ, vỗ đầu nói, "Nô tỳ nghĩ ra rồi, lúc Công chúa đá Lâm lương đệ xuống hồ, hình như nô tỳ nhìn thấy cây trâm rơi vào trong hồ rồi."
Nguyệt Y Nhiên lập tức suy sụp, vẻ mặt đau lòng mở miệng: "Ngươi lúc ấy sao lại không nói! Đó đều là tiền a!"
Thu Linh cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nô tỳ lúc ấy sợ quá, nhất thời không phản ứng lại."
"Ai, thôi bỏ đi." Nguyệt Y Nhiên thở dài, vẻ đau lòng trên mặt không hề giảm, "Xem ra lần sau không nên cài trâm ra khỏi cửa mới tốt, nguy cơ tổn thất tài sản quá lớn."
Thu Linh nhìn Nguyệt Y Nhiên, do dự một chút, nói: "Công chúa, ngài quên rồi à, chúng ta chỉ còn một cây trâm đó, cho dù ngài muốn mang, cũng......!không còn!"
Nguyệt Y Nhiên ngơ ngác nhìn Thu Linh, có chút hoài nghi bản thân nghe lầm.
Cho đến khi nàng mở hết toàn bộ ngăn kéo bàn trang điểm ra, bên trong đều trống không, lại lục hết toàn bộ phòng ở, cũng không tìm ra một đồng, Nguyệt Y Nhiên mới chợt phát hiện —— nàng vậy mà là một người nghèo!
Mà vừa tổn thất, là tài sản cuối cùng của nàng!
"Thu Linh, ta không phải công chúa sao, sao lại nghèo như vậy?" Vẻ mặt Nguyệt Y Nhiên dại ra nhìn Thu Linh.
Thu Linh cau mày, trả lời: "Công chúa, ngài quên rồi sao, đồ chúng ta mang tới đây vốn dĩ