Một thời gian sau, ở khuê phòng của Kim Tịnh Ngọc.
Nàng ngồi trên ghế chống tay lên mặt, mắt dính chặt vào thư tình báo được gửi đến từ quân doanh.
A Thúy bên cạnh kiên trì mài mực cho nàng, mặt hơi ngước lên vẻ tò mò:
"Chủ tử, là chuyện gì vậy?"
"Cũng không có gì quá to tát.
Chỉ là không hiểu vì sao dạo này số lượng đội quân riêng của tân đế lại tăng lên đáng kể khiến ta thấy hơi khó hiểu mà thôi."
A Thúy nghe chẳng hiểu một lời, tiếp tục thắc mắc:
"Quân của tân đế nhiều hay ít thì có liên quan gì đến chúng ta ạ? Dù cho phía tân đế mạnh hay thái thượng hoàng mạnh, chúng ta cứ là quần thần trung thành một lòng với vua là được."
Kim Tịnh Ngọc khẽ lắc đầu, ánh mắt không hề dao động:
"Không phải trung lương nào cũng được trọng dụng, giống như không phải cứ cho đi thì sẽ được nhận lại.
Mà ngươi còn nhỏ lắm, không hiểu được những chuyện này đâu."
"Nô tì năm nay cũng đã mười sáu tuổi…"
Kim Tịnh Ngọc đột nhiên ngồi thẳng người dậy, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào A Thúy:
"Nếu ngươi thật sự đã lớn, sẽ không bị Hy Vận ức hiếp, cũng không giấu ta về sự thật đằng sau."
"Nô tì… nô tì…"
"Thời gian qua ở quân doanh có nhiều chuyện cần thu xếp, ta bận bịu không hỏi đến thì ngươi không định nói ra luôn sao? Từ khi nào A Thúy không chịu khuất phục trước ai lại yếu đuối thế này?"
A Thúy gục mặt xuống đất, hai tay đan lại với nhau run rẩy cả lên.
Nàng ta hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh:
"Chủ tử, nô tì thật sự không muốn giấu người đâu.
Hôm đó Hy Vận đã đánh nô tì rất đau, dù cố đánh trả nhưng cũng không thể địch lại thân thủ của ả ta.
Không chỉ vậy, ả còn nói nếu dám kể sự thật cho người biết, nhất định sẽ không tha cho cả nhà nô tì nữa, cho nên…"
"Hy Vận đó chỉ giỏi hù dọa thôi.
Ả ta có thể làm gì được gia đình của ngươi chứ?"
"Nô tì không biết, nhưng nô tì thấy ả có đến mấy hình xăm trên người trông cực kì đáng sợ, nô tì nghĩ ả nhất định không phải người tầm thường cho nên mới…"
A Thúy vừa nói vừa run, mồ hôi nhễ nhại ướt cả trán.
Kim Tịnh Ngọc khẽ lắc đầu, A Thúy dù sao cũng mới mười sáu tuổi, vừa bị đánh, vừa bị hù dọa như vậy đương nhiên là phải sợ rồi.
"Thôi được, ta không truy cứu chuyện này nữa, nên ngươi không cần phải sợ.
Gia đình ngươi ta sẽ nhờ phụ thân thu xếp cho vào ở trong thừa tướng phủ, như vậy nhất định sẽ được đảm bảo an toàn.
Bây giờ ngươi lui ra trước đi."
A Thúy rưng rưng nước mắt, lùi xuống mấy bước quỳ lạy Kim Tịnh Ngọc rồi lập tức lui ra.
Kim Tịnh Ngọc ngồi nhìn theo bóng nàng ta, thở dài thườn thượt.
Trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt đầy mưu cơ cầu lợi của Hy Vận.
Có thể khiến một A Thúy bề ngoài đanh đá trở nên yếu đuối thế này, còn có cả hình xăm trên người, quả thật không phải một nữ nhân đơn giản.
Hình xăm ở Sở Quốc không được ưa chuộng đối với nữ nhân, thường chỉ có nam nhân mới xăm hình.
Vậy mà Hy Vận không chỉ một mà có đến mấy hình xăm, nói ả là con gái nhà lành, có trời mới tin!
Nghĩ rồi, Kim Tịnh Ngọc đứng phốc dậy, vội đến không thèm cuối lại tay áo cho ngay ngắn, lật đật chạy đi tìm Tư Dạ Hành Vũ.
Loại nữ nhân tâm cơ khó đoán, lai lịch bất phân như Hy Vận sao có thể giữ lại trong phủ? Lần này nhất định nàng phải vạch mặt ả ta cho bằng được!
Ở tòa vọng lâu nằm giữa ngự hoa viên vương phủ, Tư Dạ Hành Vũ dáng vẻ phong nhã không chút bụi trần đứng cạnh bờ hồ đầy hoa sen trắng.
Hoa sen nở rộ từng đóa thơm ngát cả khoảng trời, nhưng hắn không nhìn hoa, lại chỉ ngắm nữ nhân yêu kiều được họa lên như thật trong tranh vẽ.
Kim Tịnh Ngọc từ xa bước đến, vốn còn định hành lễ với đối phương nhưng lại thấy thoát ẩn thoát hiện trong tranh vẽ hắn đang xem là hình bóng của một nữ tử.
Nàng gằn giọng, vờ như không nhìn thấy:
"Vương gia, chàng đang xem gì vậy?"
Tư Dạ Hành Vũ giật cả mình, lật đật cuộn bức tranh lại đặt xuống bàn, bộ dạng vô cùng lúng túng:
"Ta… ta đâu có làm gì.
Nhưng mà sao đột nhiên nàng lại xuất hiện ở đây?"
Kim Tịnh Ngọc nhìn đối phương bằng nửa con mắt, tỏ vẻ khinh thường:
"Ta chỉ là tình cờ đi dạo, không ngờ lại có thể bắt gian tại trận."
"Cái gì gọi là bắt gian tại trận?"
Kim Tịnh Ngọc trừng mắt nhìn đối phương, tiến lại cầm bức tranh trên bàn, giơ ra trước mặt hắn:
"Chính là cái này! Chàng nói thế nào cũng là phu quân của ta, vậy mà lại lén lút ở đây xem tranh họa nữ nhân khác?"
"Nàng đừng ăn nói hàm hồ!"
"Ta không ăn nói hàm hồ! Chàng nói cho ta biết, người được họa trong tranh là ai?"
Kim Tịnh Ngọc tức đến đỏ cả mắt.
Nàng chỉ muốn hỏi để xác minh, thực chất trong đầu chỉ hiện lên mỗi suy nghĩ rằng người đó chính là Hy Vận.
Nếu Tư Dạ Hành