Mấy ngày sau, ở chỗ quân doanh do Thừa tướng gia quản lí có chút trục trặc, Kim Tịnh Ngọc liền xin rời phủ đi giúp đỡ phụ thân, đến tối mới có thể trở về.
Vì vậy công việc ngày thường mà nàng hay làm là ở trong thư phòng phụ giúp cho Tư Dạ Hành Vũ đổi lại cho Hoàng Ngọc Túc làm thay.
Dù sao ngoài nàng ta ra, trong phủ này Kim Tịnh Ngọc cũng chẳng yên tâm giao việc này cho ai khác.
Giờ Tuất, trong thư phòng yên ắng và tĩnh lặng, Hoàng Ngọc Túc chăm chỉ làm việc đã được giao, còn Tư Dạ Hành Vũ ngồi trên ghế đọc văn thư, nhưng tâm lại chẳng được tịnh.
Hắn liếc nhìn chồng sách dày cộm được xếp ngay ngắn trên bàn, thứ tự sắp xếp có hơi khác so với Kim Tịnh Ngọc.
Từ trước đến nay đã quen cách làm của nàng, bây giờ đổi sang người khác, bỗng thấy có chút lạ lẫm.
Vừa nghĩ đến, dung nhan diện như quan ngọc* của nàng liền hiện ra trong tâm trí Tư Dạ Hành Vũ.
Hắn vội lắc đầu, tại sao lúc này lại nghĩ đến nữ nhân đó chứ?
*Diện như quan ngọc: diện mạo đẹp như ngọc.
Hắn chột dạ, bỏ quyển sách đang cầm trên tay, vớ vội quyển khác, lật bừa một trang đọc lấy đọc để.
Nhưng đọc không thấy chữ, chỉ thấy toàn hình bóng Kim Tịnh Ngọc mà thôi.
Bất lực, hắn thở dài, mắt hướng lên trần nhà, trầm ngâm suy nghĩ.
Ngày thường hắn không đi tuần tra dân tình thì cũng đến hoàng cung phụ giúp thái thượng hoàng, cả ngày chỉ có thể gặp Kim Tịnh Ngọc lúc ở thư phòng.
Vì vậy cho nên dù cho hôm đó có mệt mỏi thế nào, hắn vẫn cố gắng ngồi đọc sách, chủ đích là để có thể nhìn mặt và chuyện trò với nàng một chút.
Ban đầu cứ nghĩ đó là một việc hết sức bình thường, nhưng dần dần đã trở thành thói quen khó bỏ của hắn.
Hôm nay đi vắng cả ngày, lúc trở về lại không gặp được Kim Tịnh Ngọc, đúng là có chút nhung nhớ, nhưng… tại sao chứ?
Giờ khắc này, đến chính Tư Dạ Hành Vũ cũng không hiểu nổi lòng mình.
Rõ ràng người cứu mạng và cũng là người hắn yêu là Kim An Bình, sao chỉ mới mấy tháng, tình cảm dành cho nàng ấy đã dần phai nhạt, ngược lại đối với Kim Tịnh Ngọc càng sâu đậm thêm từng chút một.
Từ khi trở thành vương phi, Kim Tịnh Ngọc vẫn luôn giữ gìn lễ tiết, quan trọng hơn hết là rất tôn trọng giao kèo giữa nàng với hắn trong đêm động phòng hoa chúc, nên hắn với nàng từ trước đến nay vẫn chỉ là phu thê trên danh nghĩa không hơn không kém.
Ngày thường ở vương phủ, nàng cũng chẳng buồn tô son trét phấn, khi đối đáp với hắn thì lời lẽ vô cùng lạnh nhạt và thờ ơ, đến một hành động nhỏ để lấy lòng cũng không có, khiến cho hắn đôi lần thấy khó chịu vô cùng.
Hàng lông mày đầy nam tính của Tư Dạ Hành Vũ như dính chặt lại với nhau, không nghĩ ra những hành vi đó của nàng có đáng gì… đáng gì để hắn thấy nhung nhớ thế này? Mỗi khi nghĩ đến nàng, nhịp tim hắn không ngừng tăng cao, đầu lại khư khư muốn tống khứ đi hình bóng của nàng, nhưng không thể.
Hắn đưa tay vuốt vuốt lồng ngực, quả nhiên lúc này tim đập rất nhanh.
Không lẽ hắn… thật sự đã thích nàng rồi sao?
Vừa hay Hoàng Ngọc Túc vừa soạn xong một mớ văn thư, định đi đến đặt lên bàn cho Tư Dạ Hành Vũ, chợt phát hiện thần sắc hắn không ổn chút nào.
Nàng lật đật chạy đến, lo lắng vô cùng:
"Vương gia, người không sao chứ?"
Tư Dạ Hành Vũ bị lời nói của Hoàng Ngọc Túc làm cho sực tỉnh, vội dùng tay áo chặm mồ hôi trên trán:
"Không sao! Bổn vương không sao, nàng cứ tiếp tục làm việc của mình đi."
Hoàng Ngọc Túc nhíu mày khó hiểu, song vẫn ngoan ngoãn vâng lời.
Nếu là Kim Tịnh Ngọc, hắn sẽ không được nàng dễ dàng bỏ qua như vậy, có khi không cần đợi hắn mở miệng, nàng đã đoán được trong đầu hắn đang nghĩ đến vấn đề gì rồi.
Tư Dạ Hành Vũ đảo mắt suy tư, bình thường nàng hiểu rõ về hắn như vậy, có khi nào sẽ biết hắn thích nàng không? Nếu vậy tại sao nàng lại không nói ra, không lẽ là vì không thích hắn?
Hắn đưa mắt nhìn Hoàng Ngọc Túc, giọng nói oai phong đầy tự tin thường ngày bỗng có chút khác lạ:
"Mà… trắc vương phi, có thể cho bổn vương hỏi một chuyện không?"
"Đương nhiên là được! Vương gia, người muốn hỏi thiếp chuyện gì?"
Hoàng Ngọc Túc quay đầu lại, nét mong chờ hiện rõ trên gương mặt khiến cho đối phương càng thêm khó nói.
"Bổn vương muốn… hỏi chuyện của nữ nhân.
Nàng cho ta biết, khi bắt đầu thích một người, nữ nhân sẽ có cảm giác như thế nào?"
"Nữ nhân với nam nhân đều là người cả mà, nam nhân thế nào, nữ nhân cũng thế đó.
Thích một người rồi thì mỗi khi nghĩ đến, trái tim cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không chỉ vậy, còn ngày nhớ đêm mong, có khi còn thao thức vì người ta mà không ngủ được,...!Là như vậy đó.
Nhưng mà vương gia, người hỏi thiếp như vậy là có ý gì?"
Tư Dạ Hành Vũ thở dài, nếu những điều Hoàng Ngọc Túc nói là đúng, vậy thì làm sao hắn có thể xác minh được là Kim Tịnh Ngọc có thích mình không chứ? Ngược lại còn khiến hắn tự khẳng định bản thân mình đã rung động mất rồi.
Hắn ngước mặt lên nhìn Hoàng Ngọc Túc, bất lực trả lời cho có:
"Bổn vương chỉ hỏi cho biết thôi, không có ý gì đâu, nàng đừng nghĩ nhiều."
Hoàng Ngọc Túc lắc đầu, bước đến gần Tư Dạ Hành Vũ, nhìn chằm chằm vào mặt hắn rồi bật cười:
"Vương gia, trên mặt người đã hiện rõ hai chữ "gạt người" rồi đấy.
Thế nào, có phải là người không biết tỷ tỷ có thích mình không, nên mới muốn dò la thử không?"
"Bổn vương…"
Tư Dạ Hành Vũ thở dài, trong lòng lại có chút bất an:
"Trắc vương phi, bổn vương đúng là thích vương phi rồi.
Có điều mong nàng đừng vì chuyện này mà đố kị với nàng ấy, dù sao…"
"Không sao, thiếp sẽ không bao giờ đố kị với tỷ tỷ đâu.
Tỷ ấy là đích thê, cũng là nương tử duy nhất của người, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp nhất thiếp từng gặp, cũng không vì ganh đua thế lực trong triều mà căm ghét thiếp.
Còn vương gia người, dù là bị ép buộc ban hôn, vẫn luôn đối xử với thiếp rất tốt.
Vì vậy cho nên thiếp thật