Tư Dạ Hành Vũ một mạch lôi Kim Tịnh Ngọc vào trong thư phòng, nhấn hai vai ép nàng ngồi xuống nơi hắn thường ngồi để xử lí chính sự, còn cẩn thận dúi cây bút vào tay nàng.
Kim Tịnh Ngọc tròn mắt nhìn hắn:
"Vương gia, chàng làm gì vậy?"
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng, Tư Dạ Hành Vũ có chút chột dạ.
Hắn chớp chớp mắt lia lịa:
"Nàng đó, sau này đừng đi lung tung gặp người khác rồi đánh nhau long trời lở đất, hãy ngoan ngoãn ở trong thư phòng giúp bổn vương xử lí chuyện trong thành đi!"
"Gì chứ? Chàng xem tam đệ là người khác sao? Hơn nữa chẳng qua là ta lâu ngày không vận động tay chân nên mới nổi hứng tỉ thí một trận, có cần… có cần nhỏ nhen vậy không?"
Nàng giận dỗi, quay đầu nhìn sang một bên.
Hắn bỗng thấy có lỗi, liền ngồi xổm xuống, tay đặt lên đôi má đào, xoay mặt nàng lại đối diện mình:
"Tiểu Ngọc, nàng nghĩ nàng vui vẻ nói cười với tam đệ như vậy, bổn vương thấy dễ chịu lắm sao? Nàng nên nhớ, dù có lạnh lùng đến đâu, bổn vương vẫn là nam nhân.
Nàng hiểu không?"
Thấy Kim Tịnh Ngọc không trả lời, Tư Dạ Hành Vũ hít một hơi rồi nói tiếp:
"Bây giờ nàng ngoan ngoãn ở đây giúp bổn vương xử lí vài chuyện vặt vãnh, ta còn có chuyện cần bàn với tam đệ."
Xong, khóe môi hắn cong nhẹ như có ý cười, sau đó liền đứng phắc dậy, không chần chừ rời đi.
Kim Tịnh Ngọc nhìn theo đối phương không chớp mắt, tay bất giác đưa lên sờ má mình.
Nhớ lại lời ban nãy của Tư Dạ Hành Vũ, tim nàng bỗng đập nhanh hơn một chút.
Hắn nói hắn cũng là nam nhân, vậy không phải ý là nói bản thân đang ghen đó chứ?
Cùng lúc đó, tại tòa vọng lâu giữa hoa viên vương phủ.
Tư Dạ Hành Dung đứng như trời trồng, suy nghĩ rất nhiều về lời nói của Hoàng Ngọc Túc.
Trong đầu hắn nghĩ ngay đến nữ nhân mình yêu đến chết đi sống lại.
Bây giờ nàng ở trong cung làm An thái phi, dù địa vị có cao, chẳng phải cũng cùng chung một phận thê thiếp sao?
Hắn thở dài, ánh mắt có chút buồn.
Nói với Hoàng Ngọc Túc, lại ngỡ mình được trò chuyện với Kim An Bình:
"Thê thiếp thì thê thiếp, không có phu quân thì đã sao chứ? Có mấy nữ nhân trên đời được lấy người mình yêu?"
"Phải…"
"Vậy cho nên, sau này hãy biết nghĩ cho bản thân mình một chút, nếu không những người yêu thương mình sẽ thấy rất đau lòng."
Tư Dạ Hành Dung càng nói, giọng càng lộ ra sự nghẹn ngào.
Ước gì Kim An Bình có ở đây, có thể nghe những lời này của hắn.
Tình duyên đứt đoạn, cả đời không thể ở bên nhau, hắn chỉ mong sao cho nàng có nửa đời sao bình an như tên nàng vậy.
Còn Hoàng Ngọc Túc nghe lời an ủi, trong lòng vừa cảm kích, vừa thấy rất ấm áp.
Không ngờ tam vương gia ngày thường ít nói, ít cười, lại đặt nhiều tâm ý nói những lời này cho nàng nghe.
Nàng ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng như có một sức lực vô hình thôi thúc nàng mở lời:
"À, tam vương gia, có thể cho ta hỏi một câu không?"
"Trắc vương phi cứ việc!"
"Người...!đã từng đến Tô Châu bao giờ chưa?"
Tư Dạ Hành Dung có chút khó hiểu, nhưng lại tập trung trả lời câu hỏi của đối phương hơn là nghĩ những điều sâu xa.
Hắn đảo mắt qua lại, rất nhanh đã nhớ ra:
"Tô Châu, bổn vương chỉ ghé ngang chứ chưa từng ở lại.
Vì phải đến Hàng Châu, buộc phải qua Tô Châu."
"Vậy chuyến Hàng Châu người đi, có phải cách đây hai năm về trước không?"
"Đúng.
Có chuyện gì sao?"
Nghe đến đây, trái tim Hoàng Ngọc Túc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không ngờ trên đời này lại có cái gọi là nhân duyên.
Nàng ngước mặt lên nhìn hắn, muốn nhận mình là nữ nhân năm xưa, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đằng sau chợt vang lên tiếng Trường Khang:
"Tam vương gia, vương gia cho mời người đến phòng riêng."
"Được, mau dẫn đường cho bổn vương!"
Tư Dạ Hành Dung mừng như được mùa, vội gật đầu chào Hoàng Ngọc Túc cho có lệ rồi cùng Trường Khang rời khỏi hoa viên.
Hoàng Ngọc Túc quay đầu nhìn theo hắn, rơm rớm nước mắt.
Nàng nghĩ thầm trong đầu, phải chăng là Tư Dạ Hành Dung sớm đã nhận ra nàng là nữ nhân năm đó, nên mới cố tình an ủi? Tính khí của tam vương gia thế nào, khắp kinh thành này ai còn không biết.
Hắn thật sự để tâm đến nàng, quả nhiên là đã biết tỏm từ lâu.
Nàng tự trấn an mình, nếu vậy thì không cần vội, sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp lại mà.
-----------
Nửa canh giờ sau, ở phòng riêng của Tư Dạ Hành Vũ.
Hắn và Tư Dạ Hành Dung đã chơi được hai ván cờ, kết quả vẫn không cho đối phương cơ hội phục thù.
Tư Dạ Hành Dung bất lực, ném mấy quân cờ vào trong hộp chứa:
"Đệ chịu thua, trò này đệ không chơi nổi."
Tư