Đúng hai ngày sau, Trịnh Đức tướng quân theo ý chỉ của Tư Dạ Hành Lâm, dẫn đầu đoàn quân áp giải Hành Dung đến biên giới phía Bắc làm khổ sai.
Lúc ông ta vừa dẫn quân đi đến cổng lớn kinh thành, ba người Hành Vũ, Tịnh Ngọc và Ngọc Túc đã đợi sẵn từ bao giờ.
Tư Dạ Hành Vũ phong thái hơn người, bàn tay thon dài phẩy phẩy chiếc quạt giấy, rồi thong dong đứng ra chắn ngang lối đi của bọn họ.
Trịnh Đức thấy vậy, liền tỏ vẻ không hài lòng:
"Nhị vương gia, mạt tướng phụng ý chỉ của thánh thượng, áp giải phạm nhân đi đến biên giới làm khổ sai.
Phía Bắc xa xôi, đường đi hiểm trở, nếu bây giờ không nhanh chóng đi mau, e là sẽ không kịp trở về cáo trạng.
Nhị vương gia nhân từ đức độ, chắc là không muốn làm khó mạt tướng đâu?"
Tư Dạ Hành Vũ cười khẩy, sao một người như Trịnh Đức lại có thể làm tướng võ được chứ? Nếu chịu bỏ chút công đèn sách thì Sở quốc lại có thêm một trạng nguyên tài giỏi nữa rồi.
"Trịnh tướng quân, bổn vương trên là vương gia, dưới là nhị ca của Hành Dung.
Chẳng lẽ người ca ca như ta không thể nói vài lời trước khi đệ đệ của mình bị đưa đi hay sao?"
"Nhưng mà…"
"Bá phụ, chỉ là dặn dò mấy câu, sẽ không mất nhiều thời gian của người đâu mà…"
Trịnh Đức định trả lời vu vơ rồi lờ đi cho xong, nhưng lại bị lay động bởi Hoàng Ngọc Túc.
Nhìn bộ dạng mè nheo tội nghiệp của nàng, ông ta thật sự không thể cứng rắn nổi nữa.
"Thôi được rồi, vương gia thích nói gì thì cứ nói, nhưng phải nhanh lên đấy!"
"Đa tạ!"
Tư Dạ Hành Vũ gật đầu kính lễ, rồi liền đi vòng ra phía cuối đoàn quân.
Nhìn thấy chiếc lồng gỗ lớn trấn áp tự do cả đời của Hành Dung, cộng thêm cơ thể thân tàn ma dại không chút sức sống của hắn, ánh mắt Hành Vũ trĩu nặng nỗi sầu.
"Hành Dung…"
"Huynh còn đến đây làm gì? Bị đệ vạ lây còn chưa đủ hay sao?"
"Đệ nói gì vậy chứ? Dù sao chuyện xảy ra cũng không phải là lỗi của đệ."
Tư Dạ Hành Dung cố gượng cười, đôi môi khô nứt nẻ khiến hắn cảm thấy ran rát.
Hắn tựa đầu vào lồng gỗ, ánh mắt thất thần:
"Là lỗi của đệ hay không cũng không còn quan trọng nữa, vì dù sao đệ cũng đã gây phiền phức lớn cho huynh và nhị tẩu rồi.
Tên hôn quân kia sẽ không chịu tay dừng lại, cho nên… huynh là ca ca của đệ, Tịnh Ngọc vừa là tẩu tẩu, vừa là bằng hữu và cả tỷ tỷ ruột của An Bình,...!Đệ thật lòng mong cho hai người sẽ không xảy ra bất cứ chuyện bất trắc gì."
"Đệ yên tâm, bổn vương nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Ngọc cho thật tốt.
Còn đệ, hãy cố gắng bảo trọng.
Khi đi đến biên giới, sẽ có người do thành chủ Ký Châu phái đến giúp cho đệ có một công việc và chỗ ở tốt hơn những khổ sai khác."
Tư Dạ Hành Dung khẽ gật đầu, sự mệt mỏi như thấm vào từng thớ thịt:
"Đệ biết rồi, đệ nhất định sẽ sống thật tốt, để rồi có một ngày tìm ra cách trở lại nơi này và rửa cho bằng sạch thù xưa!"
Tư Dạ Hành Vũ gật đầu đồng tình chứ không nói gì thêm nữa.
Đợi mười năm nữa, mong là mối hận trong lòng Hành Dung sẽ nguôi ngoai...
Hành Dung hướng mắt nhìn xa thêm một chút, thấy Tịnh Ngọc và Ngọc Túc đứng cạnh nhau.
Tịnh Ngọc nhìn hắn, còn nữ nhân kia thì không.
Hắn cũng quá tuyệt tình, cố ý muốn lơ đi nàng ấy:
"Nhị tẩu, nhớ bảo trọng đấy!"
"Ừ, đệ cũng phải bảo trọng!"
Câu nói của Kim Tịnh Ngọc nằm gọn trong khoảng thời gian cuối cùng được tiễn biệt Hành Dung.
Trịnh Đức sợ chậm trễ, nên đã gấp rút lệnh cho quân lính tiếp tục hành quân.
Bánh xe gỗ chở Hành Dung lăn tròn thành từng vòng, tròn như vòng tình cảm luẩn quẩn không hồi kết của Ngọc Túc và hắn.
Khi chiếc lồng lớn lướt qua mặt Ngọc Túc, nàng chạnh lòng ngước mặt lên nhìn theo đối phương.
Nhưng dường như đã quá trễ nên chỉ còn thấy bóng lưng gầy gò từ phía xa, dù có cố cách mấy cũng không thể thấy rõ, không thể chạm vào.
"Ngọc Túc, về thôi!"
Nghe Kim Tịnh Ngọc gọi, Hoàng Ngọc Túc như tỉnh ra từ giấc mộng si.
Nàng xoay đầu lại cười với Tịnh Ngọc, giả vờ như chưa hề có