Trương Siêu nheo mắt nhìn Kim Tịnh Ngọc.
Thay vì nổi giận bởi lời nói vừa rồi của nàng, đằng này hắn càng nhìn càng đờ mặt ra, mồm há hốc, trên trán như sắp hiện lên hai chữ "háo sắc" đến nơi rồi.
Một giọt nước dãi chảy ra, Trương Siêu vội dùng tay lau đi, quay sang nhìn Tư Dạ Hành Vũ, lập tức bỏ tay hắn xuống, sắc mặt cũng thay đổi hẳn, không chỉ tươi cười mà còn ra vẻ như thân nhau lắm vậy.
"Vị huynh đài này, cô nương sắc nước hương trời kia là gì của huynh vậy?"
"Nương tử."
Tư Dạ Hành Vũ lạnh lùng đáp với một thần sắc không hề tốt chút nào.
Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của đối phương, hắn chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng đủ biết tên Trương Siêu này đang âm mưu chuyện gì.
Định cướp nương tử của hắn? E là có cho Trương Siêu thêm mười cái đầu nữa cũng chưa cướp nổi.
Trương Siêu nghe đến hai từ "nương tử" cũng thấy nhẹ như gió thoảng mây bay.
Nương tử thôi mà, đổi từ người này sang người khác có là gì, khi nào nàng là phi tần của hoàng đế, hay vợ của con vua đi rồi hẳn tính.
Hắn chợt cười thật sảng khoái, còn vỗ vỗ vai Tư Dạ Hành Vũ:
"Vị huynh đài đây đúng là có mắt nhìn người, lại cưới được một nương tử xinh đẹp như vậy.
Thôi thì thế này đi, dù gì hôm nay huynh cũng muốn đến đây đòi cô thôn nữ kia, vậy ta sẽ giao ra cho huynh.
Nhưng mà có điều làm ăn thì không thể để bản thân thua lỗ, ta giao cô nương kia, huynh giao nương tử cho ta, vậy là hòa nhau rồi.
Dù gì nhìn huynh với nương tử cũng không xứng đôi lắm đâu, để ta trở thành phu quân của nàng ấy thì sẽ… A! Đau!"
Trương Siêu còn chưa kịp nói xong đã nghe cổ tay mình kêu lên một tiếng "rốp" như xương bị gãy, hắn không nhịn được mà la toáng lên.
Kim Tịnh Ngọc trầm ngâm quan sát, rõ ràng hành động vừa rồi của Tư Dạ Hành Vũ thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ dùng một ít lực tay lại có thể bẻ gãy xương người khác.
Kim Tịnh Ngọc thở mạnh một hơi, có lẽ từ nay phải dè chừng Tư Dạ Hành Vũ một chút, vì thân thủ này không được cho là hạn tầm thường đâu.
Nhưng nếu sau này có cơ hội, nàng cũng muốn tỷ thí một lần xem cao thấp ra sao.
Tư Dạ Hành Vũ khinh đối phương ra mặt:
"Ta và nương tử vốn đã là trời sinh một cặp, nếu ta không xứng với nàng thì ai xứng hơn? Ngươi nghĩ ngươi có tư cách đó chắc?"
Trương Siêu nhăn mặt, đau phát khóc đến nơi.
Môi hắn run lên bần bật, cả người như mềm nhũn ra, bộ dạng này thật trái ngược với vẻ hống hách ban đầu.
"Không có, không có tư cách.
Ta không giành nương tử với ngươi nữa, mau thả tay ra đi, đau quá!"
Tư Dạ Hành Vũ nhếch mép, bỏ tay đối phương xuống một cách mạnh bạo khiến hắn chảy cả nước mắt.
Tên hạ nhân gác cổng đứng chứng kiến mọi chuyện từ nãy đến giờ, sợ đến sắp bĩnh ra quần.
Tư Dạ Hành Vũ đưa mắt nhìn hạ nhân, giọng răn đe:
"Đứng đó làm gì? Vào trong gọi lão gia của ngươi ra đây!"
"Rõ!"
Hạ nhân vừa mừng vừa sợ chạy tít vào bên trong.
Bình thường Trương Siêu công tử nhà hắn luôn ra vẻ ta đây, thường xuyên làm càng, hống hách không xem ai ra gì.
Cuối cùng cũng có người trị được hắn, có điều thủ đoạn này thật khiến người ta sợ sởn gai óc.
Chẳng mất bao lâu, Trương lão gia đã vội ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài cổng chính.
Lão vừa nhìn thấy con trai nằm vật ra đất đã không nhịn nổi, tay đỡ con còn miệng thì không ngừng mắng vào mặt Tư Dạ Hành Vũ:
"Ngươi là tên vô danh tiểu tốt nào? Lại dám đến nhà họ Trương làm loạn, bẻ gãy cả tay con ta?"
Tư Dạ Hành Vũ đã quá mệt mỏi khi phải giải thích với đám người ngu xuẩn không biết trời cao đất dày này.
Hắn tiện tay lấy ra lệnh bài của Vương gia, giơ ra trước mặt đối phương:
"Con trai ông ngu ngốc đến mức không nhìn ra ta là ai, ta lại không hề mong ông giống như hắn đâu!"
Trương lão gia vừa nhìn thấy lệnh bài đã toát cả mồ hôi lạnh, bỏ cả Trương Siêu sang một bên, dập hai tay dưới đất, đầu cúi thấp xin tha:
"Nhị vương gia! Tên nghịch tử nhà ta có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn nên mới đắc tội với ngài.
Trương Đình Nghệ ta xin thay con mình chịu tội!"
Tư Dạ Hành Vũ cất lệnh bài vào trong người, hạ tầm mắt xuống nhìn bộ dạng của một người cha đang chịu tội thay cho con mình thì liền cảm thấy không phải phép chút nào.
"Thôi được rồi, ông mau đứng dậy đi.
Hôm nay bổn vương chỉ là vô tình thấy chuyện bất bình nên mới muốn đến xem thử một chút, bẻ tay tên này chẳng qua cũng chỉ muốn dạy cho hắn một bài học thôi.
Bây giờ ông lệnh cho người thả dân nữ kia ra, chuyện vừa xảy ra ta cũng không bận tâm tính toán."
Trương lão gia mừng húm, còn dập đầu mấy cái để tạ ơn.
Sau đó lão nhanh chóng kêu người thả dân nữ đang bị nhốt ở phòng củi, còn rối rít muốn biếu lễ vật tạ tội với Tư Dạ Hành Vũ nhưng đều bị hắn phớt lờ.
Nếu hắn sớm biết mọi chuyện lại diễn ra thấy này, cứ gặp Trương lão gia ngay từ sớm thì đã không phải tốn nhiều thời gian như vậy.
Sau khi dân nữ được thả ra cũng không ngừng cảm tạ đại ân đại đức của Tư Dạ Hành Vũ.
Nàng ta mừng rỡ ôm lấy phụ thân mình, lại rơi đau lòng khi nhìn thấy chân của ông bị đánh đến tàn phế.
Tư Dạ Hành Vũ đưa mắt nhìn Kim Tịnh Ngọc như ra hiệu, nàng cũng hiểu ý, khẽ gật đầu như đáp lời.
Nàng quay sang thì thầm vào tai A Thúy điều gì, A Thúy nhanh chóng hiểu ra, vội chạy đến bên cạnh hai cha con kia, lấy ra một ít bạc:
"Vị cô nương này, đây là một chút bạc, là vương phi muốn ban cho để trị bệnh cho phụ thân của ngươi."
Dân nữ vui đến bật khóc nức nở, thay vì nhận lấy bạc lại chạy đến quỳ dập dưới chân Kim Tịnh Ngọc, giọng nói