Hôm sau, Kim Tịnh Ngọc theo những lời đã thỏa thuận với Tư Dạ Hành Vũ từ đêm hôm qua, đi đến Quốc Định Quán để từ biệt với các đồ nhi, đợi khi thượng triều xong, sẽ cùng hắn đến Dưỡng Tâm điện tâu với hoàng thượng chuyện cáo quan về ở ẩn.
Đang lúc chuyện trò hăng say trong Quốc Định Quán, đột nhiên Thái công công từ đâu dắt theo một đám thái giám hiên ngang bước vào bên trong, hét lớn:
“Người đâu, lục xét hết nơi này và cả tất cả những người ở đây cho ta! Dù có lật tung cả Quốc Định Quán, cũng phải tìm cho ra báu vật Kỳ Lân Ngọc Phỉ của hoàng thượng!”
“Rõ!”
Những tên thái giám theo sau răm rắp nghe lời, sau đó lập tức chia nhau ra tiến hành lục xét mọi ngóc ngách, đến cơ thể của các tông thất và các phu tử cũng quyết không tha.
Tuy nhiên cả Quốc Định Quán này chỉ có mỗi Kim Tịnh Ngọc là nữ nhân, không tiện dò xét.
Nàng cũng là người đa nghe nhất, nên đã không chịu ngồi yên mà tiến đến dò hỏi cho ra lẽ:
“Thái công công, Kỳ Lân Ngọc Phỉ mà ngài nói là gì? Hơn nữa thứ báu vật đó bị mất, tại sao lại chỉ đến chỗ chúng ta để tìm?”
“A, Kim phu tử đã hiểu lầm rồi! Kỳ Lân Ngọc Phỉ, vật cũng như tên, là một con kỳ lân bằng ngọc xanh được điêu khắc tinh tế, hai mắt của nó còn là hai viên mã não đẹp nhất trên đời, sáng không gì bằng.
Những vật quý hiếm như vậy vẫn thường được đặt ở Dưỡng Tâm điện để trang trí và bảo quản, nhưng đêm qua cấm vệ đã nhìn một thấy bóng người lướt qua hành cung chớp nhoáng, đến sáng sớm hôm nay khi nhìn lại thì Kỳ Lân Ngọc Phỉ không rõ vì sao mà đã biến mất không chút dấu vết… Hoàng thượng nghi ngờ là có người trong cung đã lấy, nên mới cho dò xét từng nơi một, Quốc Định Quán này đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
Kim Tịnh Ngọc vừa nghe kể vừa gật gật đầu, sau đó lại trở về chỗ cũ, yên vị ngồi xuống, nói:
“Những phu tử và cả đồ nhi chỗ chúng ta đều về nhà lúc trời sụp tối, nên việc lấy cắp báu vật của hoàng thượng là vô cùng bất khả thi.
Nếu Thái công công dò xét nơi đây không có, thì có thể dẫn tùy tùng đến nơi khác điều tra.”
Lời nàng nói vô cùng hợp lý, khiến Thái công công trong chốc lát chưa nghĩ ra được cách ứng phó.
Ông ta gục gục đầu, đảo mắt qua lại một lúc, khi nghĩ ra kế sách thì tâm trạng cũng hớn hở hẳn lên:
“Lời Kim phu tử nói, đến ta cũng thấy có lí vô cùng.
Có điều ta và hoàng thượng đều không thần thông quản đại đến mức đoán được là người trong Quốc Định Quán này có thông đồng với người trong cung để đem bảo vật đưa ra ngoài hay không.
Vậy nên mạn phép mời các vụ phu tử và tông thất hãy cùng ở lại nơi này, chờ đến khi tìm được kẻ cắp thật sự, thì mới có thể thả mọi người ra.”
Nghe lệnh đó xong, trên dưới Quốc Định Quán đều hoang mang tột độ, trong đó Kim Tịnh Ngọc là phản ứng mạnh mẽ nhất, vì nếu bị giam lỏng ở đây, thì chuyện của nàng và Tư Dạ Hành Vũ phải tính sao?
“Thái công công, xin ngài xem xét lại! Tất cả bọn ta đều có chuyện riêng cần phải làm, không thể bị giam mà không biết khi nào mới được thả.”
“Kim phu tử và chư vị cứ việc yên tâm.
Hoàng cung rộng lớn, nhưng đã phong tỏa hết cả rồi, tin chắc sẽ sớm tìm được báu vật của hoàng thượng, sớm trả tự do lại cho mọi người.”
Kim Tịnh Ngọc có chút không bằng lòng, nhưng cũng không biết làm gì khác, đành ngoan ngoãn ngồi xuống chờ đợi.
Thêm nữa là các đồ nhi còn nhỏ tuổi cũng vô cùng yêu thích nàng, cứ quấn quýt không thôi khiến nàng cũng có thêm chút động lực ở lại.
Thái công công sau khi thấy Kim Tịnh Ngọc đã chịu ở lại Quốc Định Quán, liền đắc ý rời đi.
Vừa ra đến cổng lớn, ông ta liền dặn dò cấm vệ và tất cả những người đi theo mình phong tỏa người lẫn thông tin, không được để bất cứ ai hay tin tức nào được lọt vào bên trong.
Dù cho có trời long đất lở, người bên trong cũng không được biết gì.
Hoàn thành nhiệm vụ, Thái công liền nở nụ cười gian ác, rồi hí hửng chạy đến chính điện tìm Tư Dạ Hành Lâm để báo cáo tình hình.
Ở chính điện, Tư Dạ Hành Lâm đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng, vẫn còn giả vờ xử lí chính vụ như bình thường, thì Thái công công đột nhiên đi từ phía sau lên thì thầm vào tai điều gì đó.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của hắn liền thay đổi hoàn toàn, khóe môi hắn nhếch lên hài lòng, sau đó thuận tay đóng tờ tấu sớ đang đọc dở, đưa cho Thái công công cất sang nơi khác, lớn giọng:
“Hôm nay, sẵn có đầy đủ quần thần ở đây, trẫm muốn công khai xử lý một tên loạn thần tặc tử, nuôi binh phản loạn, rối loạn triều cương mà Doãn tướng quân vừa bắt được vào tối hôm qua.”
Nghe câu nói này xong, triều thần trên dưới đều hoang mang tột độ, xì xầm bàn tán, đoán già đoán non.
Riêng Tư Dạ Hành Vũ, hắn đưa mắt nhìn vào chỗ trống mà thừa tướng mọi khi hay đứng, trong lòng chợt nổi lên chút bất an.
“Người đâu, áp giải phạm nhân vào!”
Doãn Thành Thái lớn giọng hô to, cả triều đường cũng vì vậy mà không còn xôn xao nữa.
Thay vào đó, chẳng cần ai bảo với ai, mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa lớn, muốn xem xem rốt cuộc tên nào lại dám cả gan nuôi binh làm phản.
Khi nhìn thấy người đang từng bước bị áp giải vào là Kim Quang, ai nấy cũng đều sửng sốt.
Quan tướng triều thần trên dưới trăm người, đương nhiên không tránh khỏi những kẻ ganh ghét và đố kị với thừa tướng, nhưng ngay cả bọn họ cũng không thể tin, người cương trực vì nước vì dân như ông lại có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Không cần đợi ai lên tiếng, Kim Quang khi đi đến gần tọa vị của Tư Dạ Hành Lâm, tự động quỳ xuống hành lễ.
Dù thân xác ông đã tàn tạ đến mức khó tin, nhưng giọng nói vẫn cương định như thường:
“Lão thần, tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Hừ, ông đã làm ra chuyện trời đất không dung, còn dám ở trước mặt thánh thượng giả vờ tỏ ra vô tội? Hai chữ lão thần này, đúng là quá sức sỉ nhục đối với những người làm thần tử bọn ta!”
Doãn Thành Thái vội lên tiếng sỉ vả Kim Quang, khiến Tư Dạ Hành Vũ vừa nhìn thấy đã biết ngay là con người này đang có tâm cơ.
Tuy nhiên Kim Quang thì không thèm để tâm một chút nào đến lời nói của ông ta, chỉ tập trung kể lại hết toàn bộ câu chuyện, đồng thời giải bày nỗi lòng cho hoàng thượng biết, khiến thể diện của Doãn Thành Thái bay đều bay đi mất hút.
Sau khi nghe Kim Quang kể xong, Tư Dạ Hành Lâm gật gật đầu, nhưng rõ ràng là không hề có chút đồng thuận nào:
“Thừa tướng, khanh bịa chuyện cũng thật là giỏi đến đáng gờm! Nhưng sự thật thế nào, Doãn tướng quân đã cho trẫm biết hết từ lâu rồi.
Nếu khanh