Trưa hôm sau, ở Từ Nghi Cung.
Ba năm đã qua, nhưng nơi này vẫn không có chút gì thay đổi.
Ngoài việc chủ vị của cung có chút già đi, còn lại mọi thứ vẫn xa hoa và tráng lệ như thường.
Tại tòa vọng lâu của hoa viên trong cung, Doãn Mễ Yên và Doãn Thành Thái ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn đá thường dùng để thưởng trà.
Trà bánh có đủ, nhưng với tâm trạng hiện tại, thật sự là không sao có thể ngồi yên nhâm nhi cho được.
Doãn Mễ Yên cầm trên tay chung trà nóng, nhưng bóp chặt đến đỏ cả tay, chứ không uống.
Hai con ngươi thì láo liên không ngừng, gân máu nổi đỏ lòm tròng trắng:
“Kim Tịnh Ngọc… tại sao ả có thể chết đi sống lại được chứ? Chuyện này đúng là quá sức vô lý!”
“Thần đệ cũng thấy như vậy! Có điều Nhu Nguyệt* đã chính mắt nhìn thấy, nên chuyện này không thể sai được.
Tỷ tỷ, vậy tiếp theo nên làm thế nào đây?”
*Nhu Nguyệt: nữ nhân Doãn Thành Thái nhận làm con nuôi, đưa vào Vũ Tịnh vương phủ là thiếp, theo họ Doãn, tên Nhu Nguyệt.
Doãn Mễ Yên hít một hơi thật sâu, rõ ràng là tâm đang hoảng loạn, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể:
“Có gì đáng sợ đâu chứ? Dù sao cũng chỉ là một nữ nhân không hơn không kém.
Nếu trước đây ai gia còn kiên dè ả có đại tộc chống lưng, thì bây giờ sẽ chẳng còn gì đáng lo ngại nữa cả.
Đệ, tốt nhất là nên dành mối quan tâm sang cho Tư Dạ Hành Vũ thì sẽ tốt hơn nhiều.”
Nghe nói đến vấn đề này, Doãn Thành Thái đột nhiên có chút ũ rũ.
Cũng không biết là suy nghĩ thoáng qua, hay là uất ức đã giấu kín từ sâu trong đáy lòng:
“Haizzz, tỷ luôn miệng bảo thần đệ phải tìm cách chống lại Tư dạ Hành Vũ, ngáng đường công danh của hắn, để đẩy gia tộc ta lên trước mặt hoàng thượng.
Nhưng tỷ nhìn xem, thần đệ cũng đã già thế này rồi, tộc ta lại không có người tài nói giỏi… Đệ đang suy nghĩ, nếu năm đó con của đệ còn sống, có khi bây giờ đã trở thành một tướng lĩnh oai hùng, sớm đã hạ bệ Tư Dạ Hành Vũ từ lâu cũng nên!”
“Bụp!”
Doãn Mễ Yên giận dữ đập bàn, bà ta bỏ chung trà xuống, hai tay chống lên bàn, nhướng người một chút về phía đối phương, giọng điệu răn đe:“Đệ, cẩn thận cái mồm của mình! Năm đó nếu ai gia không làm như vậy, gia tộc ta sẽ được vinh quang đến tận bây giờ sao? Hơn nữa đệ lấy gì đảm bảo đứa nghiệt chủng đó là nam nhân? Có khi lúc sinh ra rồi, cũng sẽ là một nữ tử thấp hèn hệt như sinh mẫu của nó mà thôi.
Cho nên dù có suy nghĩ thêm bao nhiêu lần nữa, thì ai gia vẫn thấy chuyện mà mình làm là hoàn toàn đúng đắn!”
Doãn Thành Thái biểu lộ thái độ khinh miệt rõ ràng.
Nếu cũng chỉ là một đứa con, ông ta cũng sẽ không đau lòng đến vậy.
Nhưng đã mấy mươi năm rồi, dù có bao nhiêu thê thiếp họp phòng, ông cũng không thể có nổi cho mình một mụn con nối dõi.
Nếu chuyện của năm đó không xảy ra, sự việc hiện thời cũng không tệ hại đến mức này.
Doãn Thành Thái nghĩ xong, hậm hực đứng dậy.
Ông nhìn người tỷ tỷ mà mình luôn kính trọng bằng nửa con mắt, rồi hất áo rời đi.
Doãn Mễ yên ở lại, cũng chỉ biết nhìn theo một cách tức tối.
“Loạn rồi! Loạn hết rồi!”
Nửa canh giờ sau, tin tức về việc Kim Tịnh Ngọc trở về, không hiểu vì sao lại lọt vào tai Thái công công.
Ông ta vừa nghe xong, đã hí ha hí hửng chạy đến Dưỡng Tâm điện, dù là hoàng thượng đang lúc ôm ấp nữ mỹ nhân, cũng không ngần ngại xông vào.
“Hoàng thượng, hoàng thượng, có tin vui, có tin vui!”
Tư Dạ Hành Lâm ngồi trên tọa vị, hai bên là hai vị phi tần nào đó, người đút rượu, người đút trái cây.
Không khí quanh hắn đang rất mặn nồng, đột nhiên có người không biết phép tắc xông vào, nên bản thân hắn liền cảm thấy có chút khó chịu:
“Cái tên đầu đất này! Ngươi sống trong cung bao lâu rồi mà vẫn chưa rõ phép tắc? Không thấy trẫm đang bận sao?”
Thái công công chạy đến cách chỗ hắn ngồi khoảng vài ba thước, vội vã quỳ xuống, miệng cười vui mừng:
“Hoàng thượng, thứ cho nô tài vô lễ, nhưng thật sự là có chuyện rất vui, rất hệ trọng!”
“Là chuyện gì? Còn không mau nói?”
“Là… Kim phu tử, không, là Nhị vương phi,...!à cũng không đúng, bây giờ là Vũ tịnh vương phi.
Hoàng thượng, nàng ta trở về rồi, Vũ Tịnh vương phi đã trở về rồi!”
Tư Dạ Hành Lâm vừa nghe xong, liền hoảng hồn đứng phốc dậy.
Hắn tròn mắt nhìn người đang quỳ dưới kia, từng bước chân vì tin tức vừa rồi mà trở nên run rẩy:
“Ngươi… ngươi nghe ngóng được ở đâu? Đây rốt cuộc là thật hay giả?”“Là thật, là thật thưa hoàng thượng! Một tiểu thái giám trong cung Từ Nghi đã nói cho nô tài nghe, là chính miệng Doãn thừa tướng đã nói ra, tuyệt