Độ một tuần sau, tại tòa vọng lâu trong hoa viên của Vũ Tịnh vương phủ.
Kim Tịnh Ngọc vận bộ y phục màu xanh lá mạ, thanh thoát, nhẹ nhàng như tiên nữ, nhưng sắc mặt lại trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài bình yên, dung dị kia.
Nàng cầm trên tay tách trà nóng hổi, còn chưa kịp hớp lấy ngụm nào, đã bị lời nói của Doãn Duẫn đang ngồi đối diện làm tức điên cả người.
“Chuyện này là thật sao? Hoàng thượng thật sự chỉ xử chết Doãn Thành Thái và Doãn Nhu Nguyệt, còn Doãn thị và Doãn Mễ Yên vẫn ung dung tự tại?”
Doãn Duẫn chau mày bất lực, cũng chiều ý Kim Tịnh Ngọc mà nhắc lại lần nữa, giọng điệu mang chút hơi hướng xoa dịu đối phương:
“Đúng vậy! Có điều Doãn thị mất Doãn Thành Thái thì như con rắn không đầu, dưới trướng lão ta cũng chẳng có thêm được mấy người tài giỏi.
Nam nhân Doãn thị hiện thời nếu không phải làm tiểu thương, giỏi lắm cũng chỉ thuộc hàng quan cửu phẩm.
Muốn vực dậy vinh quang gia tộc, e còn khó hơn lên trời.”
“Huynh nói đúng lắm.
Có điều Doãn thị là con mãng xà hai đầu.
Mất Doãn Thành Thái, vẫn còn Doãn Mễ Yên đang ngồi vững trên ngôi vị thái hậu đương triều… Hừ, nhưng cũng không sao.
Muốn gặt thành quả, còn phải chờ thời!”
Lời Kim Tịnh Ngọc vừa nói, từng câu từng chữ đều tràn đầy ẩn ý.
Doãn Duẫn chỉ hiểu rằng nàng lại chuẩn bị kế hoạch khác để triệt cỏ tận gốc, chứ không tài nào đọc được rõ ràng suy nghĩ của đối phương.
Doãn Duẫn thở dài một hơi, tiếp tục nói:
“Cô nói chí phải, chúng ta còn nhiều thời gian, không gì phải vội, có điều Doãn Thành Thái thì không may mắn như vậy.
Theo ta nghe ngóng được, hai canh giờ nữa lão sẽ bị đem ra pháp trường chém đầu thị chúng, vậy…”
“Huynh muốn đi gặp lão?”
Doãn Duẫn không nói, chỉ khẽ gật đầu.
Nếu Doãn Thành Thái chỉ mang hàm oan rồi chết không đối chứng thì thật quá nhẹ nhàng.
Hắn còn muốn cho lão biết được tất cả sự thật về người đã dựng nên kế hoạch lần này, và cả việc lão còn một nam tử không cùng chung chí hướng nữa.
Mấy mươi năm trước, có một kẻ làm phụ thân nhưng lại nhẫn tâm giết chết con mình.
Mấy mươi năm sau, đến lượt người làm hài tử giết cha, cho dù có bị trời đánh, cũng thật hả lòng hả dạ!
Kim Tịnh Ngọc gật đầu đồng thuận, tay bỏ tách trà xuống, đứng dậy chỉnh lại y phục:“Được, vậy bây giờ ta vào trong chuẩn bị vài thứ, sẵn báo với vương gia một tiếng.
Huynh cho người chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ sớm ra thôi.”
“Được, ta đợi cô.”
Đoạn, Kim Tịnh Ngọc quay gót bước đi bình thường, nhưng lại chẳng khác gì một tiên nữ đang lả lướt giữa chốn bồng lai.
Doãn Duẫn nhìn theo, trong tim có chút nhói nhói, rồi lại thôi.
Một lát sau, Kim Tịnh Ngọc vốn định đi đến thư phòng tìm Tư Dạ Hành Vũ, nhưng vừa lướt ngang qua nhà khác thì đã nghe tiếng cãi nhau om sòm.
Nàng dừng chân lại một chút, có vẻ như là quan thượng thư Hoàng Yên đến thăm Hoàng Ngọc Túc.
Nhưng không phải trước đây bên ngoài luôn vang vọng tin đồn Hoàng Ngọc Túc là ái nữ độc nhất của ông ta sao? Sao có thể quát mắng con mình như vậy?
Tiếng cãi vã vang vọng, Kim Tịnh Ngọc tuy không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác, nhưng cũng không thể tránh được việc thanh âm lọt vào tai mình.
“Nữ nhân ngu ngốc! Rốt cuộc con phải đợi lão già này nói bao nhiêu lần nữa đây?!”
“Cha! Thứ cho nữ nhi bất hiếu! Chuyện trái luân thường đạo lý như vậy, nữ nhi có chết cũng không làm!”
“Đồ vô dụng! Vương phi mất tích ba năm, thì ít nhất lão phu cũng phải đến tìm con hơn một trăm lần.
Ba năm đó, con thừa sức sinh hai ba đứa trẻ, củng cố địa vị, có khi còn được vương gia sủng ái phong cho làm chính thê.
Tại sao con vẫn không biết mưu đồ đoạt sủng? Ba năm đợi chờ kẻ thù quay về? Hay là… hay là con không thể có con? Nữ nhân không con như cây độc không trái, nếu không nhờ địa vị gia tộc, ai sẽ cần con đây? Hoàng thị sao có thể có nữ nhân như con được chứ?”
Hoàng Yên nói đến đây, trong phòng lại phát ra tiếng khóc ức nghẹn không thành tiếng.
Một tiếng “ầm” lớn vang lên, cánh cửa đang đóng cũng bị bật mạnh ra ngoài, Hoàng Ngọc Túc theo đó ôm mặt khóc nức nở, chạy một mạch ra khỏi vương phủ.
Hoàng Yên thấy vậy, vội vã đi ra ngoài xem.
Kim Tịnh Ngọc cũng nhanh nhảu nép mình sau cánh cửa, không dám thở vì sợ bị phát hiện.
Một lúc sau, khi tiếng thở dài bất lực của Hoàng Yên chấm dứt - ông đã rời đi, Kim Tịnh Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vừa nhẹ lòng được một chút, thì liền bị Tư Dạ Hành Vũ thình lình xuất hiện sau lưng làm thót tim thêm lần nữa.
Tịnh Ngọc ngước mặt lên nhìn hắn, ánh mắt đầy dỗi hờn:“Này, chàng không thể di chuyển giống người bình thường một chút sao? Còn không phát ra tiếng động như vậy, sẽ có ngày ta đứng tim chết vì chàng mất!”
Tư Dạ Hành Vũ bĩu môi, đầu gật gật liên tục như người lớn không chấp trẻ nhỏ.
Hắn vừa nói vừa lấy chiếc áo choàng đen trùm lên cho Tịnh Ngọc, còn cẩn thận thắt dây, cài nút:
“Được được, sau này bổn vương sẽ di chuyển giống người bình thường, không để Tiểu Ngọc phải khó chịu nữa, ha~”
“Vậy còn nghe được! Nhưng mà sao chàng biết ta chuẩn bị đi đến đại lao mà chuẩn bị