Ở chính điện, quần thần trên dưới sau khi chờ đợi quá lâu, đã bắt đầu lo lắng, sốt ruột.
Bọn họ không ngừng xì xầm bàn tán, đến cả người được cử đi ổn định đám người là Thái công công cũng không đủ bình tĩnh để chờ đợi nữa.
Nhờ vậy, khi Kim Tịnh Ngọc kéo lê thanh kiếm dài dưới mặt sàn, chẳng ai có đủ tâm trí để điềm tâm lắng nghe.
Nàng đi đến sau bức rèm tre cách long vị mấy thước, bây giờ chỉ cần bước ra đó, dưới sự chứng kiến của quần thần, vạch trần mọi tội ác của Tư Dạ Hành Lâm và thú tội giết hắn.
Chỉ cần như vậy thôi, dân chúng trên khắp cả nước sẽ biết được chuyện này, chuyện có một kẻ bề trên hại trung thần, chuyện một nữ nhân tầm thường giết được quân vương.
Tịnh Ngọc biết mình sẽ chết, nhưng chết thật vẻ vang, cho nên từ đầu nàng mới cố tình hẹn Tư Dạ Hành Lâm đương lúc thượng triều.
Tịnh Ngọc nhếch môi cười nhẹ, gương mặt hài lòng và thỏa mãn vô cùng.
Nhưng khi chỉ vừa bước lên một bước, nàng đã nghe chính điện bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc.
Nàng vội tiến gần hơn nữa, qua khe hở của rèm tre mà quan sát được gần như toàn bộ khu vực ở gần long vị.
Hai mắt nàng mở to kinh ngạc, không tin người đang đứng ngoài kia là Tư Dạ Hành Dung.
Hành Dung vận bộ y phục có giáp mạ vàng như một vị tướng quân, lại tháo hết những vết sẹo giả trên mặt, cạo sạch râu, tóc tai gọn gàng, khí thế chẳng khác gì người làm đại tướng của nhiều năm về trước.
Hay nói một cách khác, tam hoàng tử kiêm đại tướng Tư Dạ Hành Dung đã trở lại, khiến đại thần hai bên từ lo lắng chuyển sang sợ hãi, hoang mang.
Hành Dung đứng trên bậc thang gần long vị, nhưng tuyệt nhiên không ngồi xuống.
Hắn lại tìm đâu ra được một thanh kiếm đầy máu, rồi giơ cao nó lên trời, thẳng thừng tuyên bố:
“Hỡi tiên đế, hỡi đại thần, hỡi thần dân nước Sở! Ta, Tư Dạ Hành Dung chính là người dùng thanh gươm này để giết chết hoàng thượng! Hoàng thượng đã băng hà!”
Nghe lời bố cáo đầy quả quyết kia xong, vài đại thần tuổi cao sức yếu suýt nữa đã ngã vật ra sàn.
Những người khác cũng không bình tĩnh hơn được bao nhiêu, mặt mày ai cũng tái xanh như tàu lá.
Đương nhiên, người thật lòng lo cho Tư Dạ Hành Lâm thì ít, mà kẻ sợ sẽ vạ lây qua mình thì nhiều.
Kim Tịnh Ngọc đứng sau bức rèm, giận dữ nghiến răng nghiến lợi.
Nàng sốt sắng muốn bước thật vội ra đó để nhận tội về mình, nhưng đột nhiên lại bị một cánh tay nam nhân kéo ghì lại phía sau.
Chưa đầy ba giây, Tịnh Ngọc đã bị Doãn Duẫn kẹp cổ, toàn thân còn bị hắn để ép vào người và giữ chặt.
“Doãn Duẫn! Huynh làm gì vậy? Mau thả ta ra!”
“Không được!”
Không gian hiện tại không cho phép bọn họ ăn nói lớn tiếng, nhưng Doãn Duẫn bình thường đã nhẹ giọng, lúc này càng lạnh nhạt thờ ơ, nói lời nhẹ như không khiến Kim Tịnh Ngọc giận càng thêm giận.
“Ta cho huynh một cơ hội cuối cùng.
Nhanh chóng thả ta ra, nếu không ta sẽ la toáng lên, để cả hai chúng ta chết cùng!”
“Được, vậy cô thử đi!”
Doãn Duẫn vừa nói xong, liền dùng tay còn lại bịt chặt miệng Tịnh Ngọc.
Trong lòng bàn tay từ sớm còn thoa thêm hương liệu gì đó, khiến nàng càng ngửi phải càng thấy cơ mặt tê cứng, đầu óc choáng váng.
Ở bên ngoài, Tư Dạ Hành Dung vừa tuyên bố giết vua xong, Tư Dạ Hành Vũ lại xuất hiện, còn cho người khiêng một cái xác đến.
Hắn nhìn Hành Dung đang có mặt tại đây, có chút bất ngờ, nhưng cũng không thể dừng thực hiện điều đã tính toán từ trước.
Hắn cắn chặt răng, chính tay vạch khăn che mặt của cái xác kia ra.
Quần