Ngày hôm sau, Nhan Khuynh đến chỗ làm môi giới của cô đúng giờ.
Lúc cô bước vào vừa lúc bà chủ làm bữa sáng, vừa quay đầu lại đã thấy Nhan Khuynh trở về liền ra hiệu cho cô.“Thử chút?”“Oa!” Nhan Khuynh nghiêng người há miệng ăn từng miếng hoành thánh nhỏ do bà chủ đút vào miệng, dùng sức gật đầu: “Chị, tay nghề của chị giỏi thật! Anh rể quá sướng rồi.”“Chỉ có em mới nói vậy, hôm nay lại hốt được bao nhiêu tiền rồi?”“Một số tiền lớn ~” Nhan Khuynh mỉm cười nói các con số với bà chủ: “Đợi Chúc Dương gửi tiền cho tôi, tôi sẽ cho chị hoa hồng nhé.”“Yên tâm đi, nếu không có môi giới của em chắc nơi này tiêu rồi.” Bà chủ cũng rất vui khi Nhan Khuynh kiếm được tiền.
Nhớ lại những ngày Nhan Khuynh không đến, trong lòng cũng phải cảm thán đấy.Bà ấy nhớ lại cảnh Nhan Khuynh đến xin việc.
Hôm đó vợ chồng bà ấy thực sự lo ngồi không yên.Nói cũng lạ, họ rõ ràng là một văn phòng môi giới lâu đời ở thành phố A.
Nhiều năm như vậy, danh tiếng và mối quan hệ của họ vẫn tạm ổn, nhưng không hiểu sao từ đầu năm nay, hoạt động kinh doanh của họ trở nên ế ẩm một cách khó hiểu.Tuy nhiên, trong nhà xảy ra chuyện, người môi giới có thành tích tốt nhất trong đại lý đột ngột từ chức và đến một đại lý mới mở khác, đồng thời hầu hết các nhân viên lâu năm cũng bỏ đi luôn.
Chuyện này làm cho văn phòng môi giới dạo này kinh doanh không tốt còn thêm gian nan, đến mức sợ là tiền thuê nhà cũng trả không nổi.Nếu không phải Nhan Khuynh tới thì bọn họ còn không biết rốt cuộc sẽ rơi vào tình huống gì.“Không có việc gì, là do chị là người tốt mà.” Yến Thanh nhìn ra bà chủ đang suy nghĩ cái gì, ôm chặt lấy bà ấy an ủi.Nhan Khuynh cô là người có ơn tất báo, nguyện ý ở lại cũng không phải vì thánh mẫu.Lần đầu tiên đến thành phố A, cô thực sự không có bất cứ thứ gì trong tay, tất cả số tiền đều trả hết cho tên khốn Ngụy Nguyên đó như một khoản phí chia tay.
Cuối cùng, chính bà chủ mới là người công chính, giúp cô tìm nhà và đặt cọc.
Nếu không, ngay cả có là Nhan Khuynh thì lúc đầu cũng sẽ thấy hơi phiền phức.“Đúng rồi, căn nhà hiện tại của em ở có thoải mái không?” Nói đến căn nhà này, bà chủ vẫn có chút lo lắng.
Thành phố này đang hỗn loạn, bà ấy cảm thấy Nhan Khuynh là một cô gái nhỏ xinh đẹp thì không an toàn cho lắm.
Ngoài ra, bây giờ Nhan Khuynh có tiền, cô cũng có thể chuyển đến một nơi khác.“Vậy để em xem.” Nhan Khuynh gật đầu.Đúng là chỗ bên kia nhỏ, nhiều trẻ con, thứ 7 và chủ nhật thì ồn ào.
Duy nhất không tệ chính là phòng bên cạnh cô rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng vật nặng rơi xuống đất, về cơ bản rất yên tĩnh.
Những đứa trẻ trong gia đình đó cũng không ồn ào.Nhưng cũng hơi lạ, Nhan Khuynh nhớ lại một chút.
Cô sống ở đây hơn một tháng nhưng thậm chí còn không gặp hàng xóm.
Sở dĩ biết đó là một nhà ba người, hoàn toàn là bởi vì trên giàn phơi ngoài ban công thường có đồ của cả ba người.Có lẽ cô quá bận rồi! Nghĩ đến việc mình đi sớm về muộn trong khoảng một tháng qua, Nhan Khuynh không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Cô thay đổi ý định thảo luận về ngôi nhà với bà chủ.Trước đây, Nhan Khuynh luôn muốn tự mình mở một quán trà phong thủy, chuyên môn xem chữ đoán mệnh.
Bây giờ có tiền của nhà họ Chúc, với tiền tích góp trên tay cô thì cũng ổn áp cả rồi.Bà chủ đã sớm nghe cô nói rồi, hai người quan hệ không tệ nên hỏi thẳng.“Tiểu Nhan, về vị trí quán trà ấy, em nghĩ thế nào?”“Không hẳn.
Nhưng tôi không muốn cách chị quá xa.” Nhan Khuynh có chút lo lắng, sợ mình rời đi, bà chủ sẽ vội vàng nếu không tuyển được người đáng tin cậy.“Đừng nghĩ nhiều, chị với anh rể sao giữ em lại mãi được, chị và anh rể có thể làm mấy chục năm cơ!” Nhất định phải nói ra, bà chủ