Một giọng nói khác bình tĩnh khuyên nhủ: “Chúc Dương, đừng làm loạn! Em nghe lời đi.
Bây giờ chú đang vội cần tiền, nếu bọn họ có bản lĩnh, chẳng phải đúng lúc giải quyết vấn đề cấp bách của em sao?”Cậu nhóc kia thật sự rất xấu tính, tráo trở mỉa mai đáp lại: “Vẽ bùa giải hạn cho em ạ? Có phải anh cũng bị mẹ em đầu độc rồi không? Nãy anh không nghe bọn họ vừa nói gì ư? Không phải mê tín thì là gì?”“Phong thủy khác với mê tín, em nghe anh, ở đây có một ông thầy khá cao tay, lỡ có ích thì sao?”“Nếu có tác dụng thật thì bố em đã không nằm trên giường bệnh.
Anh đừng quên, vì ông ấy uống phải lá bùa nên mới thành ra như bây giờ!” Cậu càng nói càng kích động, vừa cất lời đã muốn rời đi.Nhan Khuynh nghe tiếng cự cãi, ngẩng đầu nhìn lướt qua, phát hiện là một cậu trai trẻ tầm mười bảy mười tám tuổi.Thoạt nhìn được trong nhà nuôi dạy khá tốt, làn da rất trắng, đường nét thanh tú,bản thân tự toát lên vẻ kiêu ngạo cứng rắn.
Sau đó cậu nhìn qua thanh niên đứng bên cạnh mình, mất kiên nhẫn nhíu mày.Mắt heo hung ác, chết tất phanh thây, nội nhìn mặt thôi cũng biết không dễ ở chung.(*)Mắt heo: mắt mờ đục, xung quanh sưng húp, thường gườm gườm người khác cho thấy đây là người thô lỗ, ngu ngốc, nếu không cẩn thận trong lời nói và việc làm và tiết chế lòng tham thì có thể chết bất đắc kỳ tử.Nhìn cách hai người nói chuyện với nhau có vẻ là người thân, cô ngay cả ý muốn nói chuyện cũng không có, trực tiếp đuổi người đi.“Việc này cậu không quyết định được, kêu người lớn trong nhà tới đi.” Thấy thiếu niên đứng trước cửa rõ ràng không tin huyền học, Nhan Khuynh cũng lười nói thừa.Nhưng câu này của cô như tràng pháo nổ.
Nếu người lớn tới được thì còn cần thằng nhóc như cậu chạy tới đây hay sao? Chúc Dương bị chọc trúng chỗ đau, trong lòng tức khắc hụt hẫng.
Có thể thấy trong phòng chỉ có hai người phụ nữ là Nhan Khuynh và bà chủ, cậu vẫn nhịn lời chửi rủa, nhất quyết phải rời đi lập tức.Môi giới bất động sản đâu phải là hiếm, cậu cần gì phải góp vui ở đây.Nhìn tuổi không lớn, cũng khá đàng hoàng.
Nhan Khuynh nhướng mày, thầm nghĩ mặc dù cậu nhóc này không biết trời cao đất dày nhưng vẫn coi như có gia giáo, giúp đỡ cũng không hại gì.Nhan Khuynh làm gì cũng phải có tâm, nghĩ tới đó, cô chợt đứng dậy vỗ vai chàng trai.“Chị làm gì thế?” Chúc Dương cách đó không xa có thể ngửi thấy rõ mùi đàn hương trên người Nhan Khuynh, tuy rằng động tác không hề mập mờ nhưng vẫn xù lông như thường.“Không được lên chuyến xe buýt cuối cùng, nếu không sẽ chết ở cầu Nại Hà.” Nhan Khuynh thì thầm bên tai cậu bằng giọng chỉ có hai người nghe được: “Anh bạn nhỏ, hôm nay tuyệt đối đừng tới gần nước, bao gồm cả bồn tắm.”Nội dung ớn lạnh khiến Chúc Dương tim đập thình thịch, nhìn mặt của Nhan Khuynh lại càng trở nên hoảng loạn.
Bỏ lại một câu “Chị bị điên à” rồi chạy ra ngoài thật nhanh.Nhan Khuynh hờ hững đáp lại: “Sáng nào tám giờ tôi cũng đi làm.”“Chị đi làm lúc nào thì liên quan gì tới tôi!” Chúc Dương rất muốn nói câu đó, chỉ là lời đến bên miệng vẫn không nói ra.
Cậu cảm thấy Nhan Khuynh là một người rất kỳ lạ, rõ là vô cùng xinh đẹp nhưng lại khiến người ta lạnh cả sống lưng, truyện được dịch miễn phí bởi app t y tCứ thế, Chúc Dương vừa rời khỏi thì thanh niên đi cùng cậu cũng đi ra ngoài.Bà chủ vẫn luôn im lặng nhìn Nhan Khuynh gây sức ép.
Đợi bọn họ đi rồi bà ấy mới mở miệng dò hỏi.“Tiểu Nhan, cứ để họ rời đi vậy sao?” Thật ra thì hôm qua bà chủ đã nghe Nhan Khuynh nhắc mãi rằng sáng hôm nay sẽ có một vụ béo bở, kết quả người ta đã tới rồi còn bị Nhan Khuynh đuổi đi.Chủ yếu là lời của Nhan Khuynh quá là đáng sợ, nghe như thể có người sắp chết vậy?Nhan Khuynh rất bình tĩnh: “Chị yên tâm, căn nhà đó không bán được, cậu ta còn sẽ quay lại tìm mình.”Căn bản không phải vấn đề căn nhà… Bà chủ không nói nên lời, cái bà lo lắng chính là tên nhóc kia gặp phải chuyện gì!Thế nhưng lo lắng cũng vô dụng, Nhan Khuynh không muốn nói, không ai có thể làm gì được cô.
Coi bộ dáng vẻ thoải mái của Nhan Khuynh, bà chủ cảm thấy ắt hẳn chàng trai kia sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhan Khuynh là người ham vui, không chừng chắc là hù dọa chút thôi.Cuối cùng sự việc lại không giống thế.
Nhan Khuynh mở lời, từng câu từng chữ rơi xuống không có cách nào cứu vãn.
Đến tối, Chúc Dương thật sự đã xảy ra chuyện.…Đầu không xuôi thì đuôi không lọt.
Sau khi vấp phải trắc trở ở chỗ Nhan Khuynh, Chúc Dương đã lần lượt đi đến rất nhiều môi giới nhưng tất cả đều không có kết quả.“Xin lỗi, đơn này của cậu quá lớn, cửa hàng của chúng tôi nhỏ sẽ không tìm được khách hàng tương ứng.
Thật sự rất xin lỗi.”“Không sao, làm phiền ngài rồi.” Chúc Dương vừa nói vừa đi ra khỏi cửa đại lý môi giới cuối cùng, vẻ mặt cực kỳ khó coi.Cậu chạy lòng vòng cả ngày trời cũng không tìm được người môi giới nào có thể tiếp nhận căn nhà, mà tiền phẫu thuật của bố cậu chậm nhất phải trả vào tuần sau, kéo dài thêm nữa sẽ đi đến bước đường cùng.Theo lý mà nói thì không thể như vậy.
Căn biệt thự của gia đình họ nằm ở vịnh Thiên Nga, vị trí đắc địa nhất thành phố A, là khu nhà giàu có tiếng.
Nhưng giờ cũng vì nguyên nhân này khiến cho cậu rơi vào tình cảnh lúng túng.Nói đơn giản là cao không tới, thấp không thông.
Người bình thường thì mua không nổi, còn người mua nổi thì lại cảm thấy kiêng kỵ.(*) Cao không tới, thấp không thông: nửa vời, kén chọn, thiếu quyết đoán dẫn đến lãng phí thời gian mà không đạt được kết quả gì.Cũng đành thôi, chủ yếu là do gia đình Chúc Dương quá xui xẻo.Vốn dĩ nhà họ Chúc cũng là một gia tộc nhỏ giàu có ở Yến Kinh.
Nhưng không biết bởi lý do gì, đến đời của bố Chúc Dương lại đột nhiên đứt gánh.
Cuối cùng không còn cách nào, sau khi công ty phá sản đành phải quay về quê nhà tại thành phố A để xả hơi một trận.Nhưng sau khi quay về, đổi vận thì không thấy đâu, ngược lại còn thê thảm hơn.
Dù có là một gia đình tương đối giàu có ở thành phố A thì cũng tiêu xài hết sạch trong ba bốn năm ngắn ngủi.
Rồi để giờ đây, đường đường là một cậu ấm nhà giàu lại phải lưu lạc đến mức bán nhà để trả viện phí cho bố.Kể từ đó, không ít người đồn đại rằng phong thủy của nhà họ Chúc không tốt.
Người làm ăn ai cũng có chút mê tín, rốt cuộc biệt thự nhà họ Chúc hạ rồi lại hạ, không thể không nhờ đến sự giúp đỡ của môi giới bất động sản.May mắn là người thân vẫn đáng tin cậy, anh họ đi cùng cậu ta là một người không tệ.
Chúc Dương thở dài, chỉ cảm thấy hết sức đau đầu.Người thanh niên nhận ra cậu không ổn, mau chóng đỡ cậu ngồi xuống băng ghế bên cạnh.“Không nổi thì em nghỉ ngơi lát đi, dù gì cũng chạy cả ngày.”“Em cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng tiền lấy đâu ra đây? Nếu một tuần sau không bán được nhà, phí phẫu thuật của bố em…” Chúc Dương hai mắt đỏ hoe nói chuyện.
Năm nay cậu mới mười bảy tuổi, dù có kiên cường thế nào thì vẫn là một cậu bé.“Đừng vội, còn anh ở đây mà!” Chàng trai kia không ngừng khuyên bảo, cuối cùng thấy trời đã tối, bất ngờ anh ta không đưa người về mà trái lại dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.Lúc đầu Chúc Dương không đồng ý, nhưng về sau thật sự đi không nổi nữa, liền đồng ý với anh họ mình.Trong tiệm cơm nhỏ tốt xấu lẫn lộn, không ai để ý đến người bàn bên ăn như thế nào, có tao nhã hay không.
Chúc Dương cũng vì thế mà thả lỏng không ít.Một ly bia làm cho cậu ta trút bỏ cảm xúc.
Vốn dĩ trong lòng buồn phiền hết sức, cũng là thiếu niên hiểu chuyện, thế nên cậu rất tự nhiên rót hết ly này đến ly khác.Khi cơm nước xong, Chúc Dương đã say mèm.
Cậu đờ đẫn đi theo anh họ về nhà, nghĩ đến việc tiết kiệm tiền, cậu nói không thể bắt xe mà phải đi xe buýt.
Hoàn toàn không thấy anh họ lén lút mở điện thoại và gửi đi một loạt tin nhắn cho vài người mà cậu chưa từng gặp qua.Nhìn đã mười giờ, nếu lỡ chuyến cuối cùng ở thành phố A là chỉ còn cách bắt xe đi về.
Mà không biết vì sao, hôm nay nhà xe cứ làm Chúc Dương cảm thấy đìu hiu khó hiểu, thậm chí cảm giác trống vắng này khiến cậu sởn hết gai ốc.Lắc lắc cái đầu không tỉnh táo, Chúc Dương rất muốn hỏi anh ta một câu anh có nhận thấy có gì không ổn hay không?Hình như anh ta có vẻ lơ đãng, thay vào đó cứ dán mắt vào điện thoại.Khá là kỳ lạ…Bởi vì say rượu, đầu óc Chúc Dương đã rất mơ hồ.
Nhưng dù vậy, cậu cũng nhạy cảm nhận ra biểu hiện hôm nay của anh họ mình rất khác thường.
Bình thường người anh họ này rất coi trọng cậu, nhưng không biết sao từ nãy đến giờ tự dưng trở nên thờ ơ.Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, dưới sự suy đoán không ngừng của Chúc Dương, chuyến xe cuối cùng rất nhanh đến nơi.
Tuy nhiên, khoảnh khắc cửa xe mở ra, cảm giác nguy hiểm khó diễn tả kia cuối cùng cũng chồng chất lên đến đỉnh điểm.“Tiểu Dương, lên đi chứ! Không phải em muốn đón xe về nhà sao?” Người anh họ cho rằng Chúc Dương say rượu lơ mơ, nhẹ giọng dỗ dành, nhưng Chúc Dương lại thấy sau lưng lạnh cả người.Sao lại có nhiều người trên xe thế này? Rõ ràng chuyến xe cuối cùng là ít người nhất, thế mà giờ quá nhiều người ngồi ở trên đó.
Đặc biệt là phía sau xe đã ngồi gần đầy.
Trông không giống nhân viên văn phòng tăng ca mà hơi giống dân xã hội đen.Chúc Dương theo bản năng cảm thấy bất an, nhưng anh họ vẫn cố kéo cậu lên xe.
Tự nhiên cậu nghĩ đến câu nói trước đó của Nhan Khuynh: “Không được lên chuyến xe buýt cuối cùng.”, bất giác lùi lại một bước và đi xuống xe, trùng hợp vì bọn họ giằng co hồi lâu nên tài xế cũng mất kiên nhẫn, cứ thế đóng cửa lại, trực tiếp lái xe đi.“Đúng là con sâu rượu phiền phức!” Tài xế lẩm bẩm, chỉ thấy vận khí của mình hôm