“Tôi chỉ biết ngày tháng năm sinh, thời gian cụ thể thì không rõ lắm.” Bản năng Chúc Dương cảm giác Nhan Khuynh muốn thứ này để bói toán.Nhan Khuynh lắc đầu: “Không sao, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.”“Được.” Chúc Dương đồng ý, nói ngày tháng năm sinh của một nhà anh họ cho Nhan Khuynh.Nhan Khuynh lấy bút viết lên người giấy, sau đó sửa sang lại các góc người giấy một lần nữa.Chúc Dương nhìn một lúc, chỉ cảm thấy bút pháp của Nhan Khuynh rất kỳ quái.
Rõ ràng kiểu chữ đẹp như vậy, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quỷ dị, đặc biệt là sau khi viết sinh nhật lên ba người giấy kia, cả ba đều đột nhiên trở nên sinh động lên.Đặc biệt là khuôn mặt chỉ xiên xẹo vẽ ba nét bút, làm ẩu như nét bút cẩu thả của trẻ con.
Nhưng màu đỏ tươi lại quỷ dị làm người ta ớn lạnh.“Nếu về sau có người dùng kiểu chữ này viết tên của cậu, cậu tuyệt đối không được tha cho hắn.” Thấy Chúc Dương nhìn nghiêm túc, Nhan Khuynh cười tủm tỉm dặn dò cậu ta.“Tại sao lại thế?”“Bởi vì hắn muốn hại chết cậu.” Nhan Khuynh khóe môi ý cười không đổi, nhưng ngữ khí lại trở nên quỷ dị: “Chỉ có người chết mới dùng màu đỏ này.”“!!!” Chúc Dương giật mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhan Khuynh, rất muốn hỏi cô hiện tại chị viết như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?Chúc Dương tim đập thình thịch.
Cậu ta không quan tâm nhà dì hai bị làm sao, cậu ta chỉ sợ Nhan Khuynh xảy ra chuyện, cái này không đáng.“Lo lắng cho chị đây?” Nhìn ra tâm tư của Chúc Dương, Nhan Khuynh an ủi vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Không cần sợ, tôi rất đáng tin cậy.”Sau đó cô cùng Chúc Dương chôn ba đồng tiền dưới gốc cây làm thành trận, rồi thả một cục đá lớn lên trên, lúc sau dùng tro cốt trong bình sứ bày trận.
Người giấy đặt ở trận.“Xong.” Nhan Khuynh vỗ tay đứng dậy, thái độ nhẹ nhàng bâng quơ.Nhưng mà Chúc Dương lại cảm giác không khí chung quanh dường như ngưng đọng lại trong chớp mắt, hô hấp dường như trở nên khó khăn.
Nhưng chỉ trong một giây, nhanh tựa ảo giác.Lại nhìn Nhan Khuynh không có ý định vào nhà, ra hiệu cậu ta cùng nhau ngồi ở cửa chờ.“Vậy bây giờ chúng ta không cần làm gì khác sao?” Chúc Dương thấy cái này không giống với suy nghĩ lúc trước của mình.Nhan Khuynh lại rất bình tĩnh: “Đúng vậy.
Chờ bọn họ tự mình đi ra là được.
Sau đó ngày mai cậu còn phải gọi người tới đây xây lại sân, công trình không nhỏ đâu.”“Sân có vấn đề gì sao?” Chúc Dương càng kinh ngạc, cậu ta chỉ nghĩ đơn giản, cả nhà anh họ làm bậy, tốt xấu gì cũng chỉ ở trong phòng, thế nhưng lại bắt đầu từ bên ngoài.
Bọn họ không sợ bị người ta phát hiện à?Nhưng nghĩ lại, sao có thể nhìn ra được.
Đừng nói hiện tại người am hiểu phong thuỷ chân chính cũng chẳng có mấy, như bọn họ suýt nữa cửa nát nhà tan cũng như cũ hoàn toàn không biết gì cả sao?Nghĩ như vậy, Chúc Dương lấy điện thoại ra, ghi chép lại những điều Nhan Khuynh nói: “Cụ thể thì chỗ nào có vấn đề?”“Nơi nào cũng là sát cục, cho nên bố của cậu không thể không bị bệnh.
Còn cậu cùng mẹ cậu vẫn yên ổn, đều bởi vì số mệnh của hai người tốt.”Ngồi không cũng chán, Nhan Khuynh dứt khoát giảng giải cho Chúc Dương những vấn đề trong sân nhà của cậu ta.
Nghe được những lời này, cả người Chúc Dương lập tức toàn mồ hôi lạnh.Cậu ta chưa từng nghĩ tới, chỉ thay đổi vị trí thôi đã có thể tạo ra sát trận.Trồng cây hoè không phải vì mùi thơm mà để bày sát trận tạo bất lợi, tụ tập mọi xui xẻo và kết cục xấu cho dòng họ của cậu ta.
Mà từ phòng ở sau lưng đến gần phòng bếp là vị trí rết tử, đừng nhìn mấy cái cây này phân nhánh lung tung, đây là vị trí phân nhánh tạo sát trận muốn mạng người.Còn thân cây hướng phòng bếp, phòng bếp là nơi đặt bát cơm, chính là để làm gia vận nhà họ Chúc không tốt, trong nhà thì có chuyện, công việc bên ngoài thì không suôn sẻ, còn đứa nhỏ nhất trong nhà dễ gặp tai họa đổ máu, truyện được dịch miễn phí bởi app t y tMay mắn Chúc Dương đã thành niên, nếu không sẽ còn thảm hơn.“Tất cả đều là thật sao?” Chúc Dương không dám tin.“Đương nhiên là thật, ngoài ra hai cái bồn hoa dựng thẳng đối diện cửa sổ phía bên phải phòng ở của các cậu là mới trồng đúng không?”“Đúng là mới trồng, anh họ của tôi nói như vậy ngồi ở phòng khách sẽ có thể ngắm được phong cảnh đẹp.”“Phong cảnh đẹp? Này là thứ vô nghĩa và buồn cười nhất tôi từng nghe.
Cậu xem hình dạng hai cái bồn hoa này có giống dao phay không? Người ngồi ở bên cửa sổ, ngực thọc hai dao, cậu cảm thấy sẽ thế nào?”Chẳng thế nào, sẽ chết.
Chúc Dương không trả lời, trong lòng lại lạnh như băng.Nhan Khuynh thấy sự yếu đuối trong mắt Chúc Dương, nhẹ nhàng xoa đầu cậu ta: “Đừng khó chịu, xong rồi chị sẽ giúp cậu làm một cục phong thuỷ đổi vận.”“Nhưng nhà tôi chỉ còn lại mỗi căn nhà này, sau khi trả phí phẫu thuật cho bố tôi xong thì cũng không còn nhiều tiền.” Chúc Dương điều chỉnh lại cảm xúc của mình, gượng cười: “Chờ sau này tôi kiếm được tiền, mua được nhà mới rồi thì nhất định sẽ tìm chị.”“Không c ần sau này, rất nhanh là có thể mua rồi.
Nhà cậu còn rất nhiều tiền.” Nhan Khuynh thần thần bí bí nói, nhưng Chúc Dương chỉ cho là cô đang an ủi mình, cũng không để trong lòng.Hai người câu được câu không trò chuyện, đề tài cuối cùng lại vòng về chính ngôi nhà.
Nhắc tới căn nhà này, Chúc Dương cũng nói nhiều hơn mấy câu.“Nơi này xem như là nhà cũ của nhà họ Chúc, tôi có trở về đúng một lần lúc còn rất nhỏ.
Sau đó nghe bố tôi quyết định dọn về từ Yến Kinh, nhà anh họ tôi liền chủ động nói có thể giúp chúng tôi sửa sang phòng ở.
Nhà họ Chúc ít người, bố tôi cũng không có anh em nào, em gái duy nhất còn gả ra nước ngoài.
Nên bố coi bọn họ trở thành chị em ruột của mình.
Tuy rằng trong nhà ngày càng sa sút, nhưng cũng chưa từng để bọn họ bị thiệt thòi cái gì.
Về phần việc trong công ty…”“Lúc ông nội của tôi còn sống, nói bố tôi tầm thường, nhưng duy trì cơ nghiệp trước của ông nội cũng đủ.
Nhưng mấy năm nay, ông ấy ở trên thương trường liên tiếp thất bại.
Khi chúng tôi trở lại thành phố A cũng đã quyết định, mặc kệ như thế nào chỉ cần người một nhà sống tốt là được.
Nhưng giờ…”“Dù ghen ghét như nào, mẹ tôi đối xử với dì hai là thật lòng.
Hai người bọn họ còn có cùng huyết thống.
Hà tất gì phải làm vậy!”*Nhà cũ thường là nhà của đời trên để lại, là nhà mà cả dòng họ sẽ hay tụ tập ở đó, thường nhà sẽ truyền lại cho trưởng.“Lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn lại muốn nuốt voi, người chết vì tiền chim chết vì mồi.
Đây đều là lẽ thường tình.
Không phải lỗi của cậu.”“Vâng.” Chúc Dương gật gật đầu.
Không nói nữa.Bóng đêm đã rất sâu, một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua.
Chúc Dương thấy Nhan Khuynh khoác áo mỏng, theo bản năng cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô.“Không cần, tôi không lạnh.” Nhan Khuynh trả áo khoác về.Chúc Dương lại khăng khăng khoác ở trên người cô, qua nửa ngày mới lúng túng trả lời một câu: “Mẹ tôi nói, làm em phải bảo vệ chị.”Nhan Khuynh đầu tiên sửng sốt, sau đó xoa nhẹ đầu của cậu: “Ngoan ~”Chúc Dương là người tốt, tóm lại là người sẽ biết ơn.——————————————Nhưng mà lúc này cả nhà anh họ của Chúc Dương đang ở trong phòng còn không biết kế hoạch của Nhan Khuynh ở bên ngoài.Hơn nữa anh họ Chúc Dương còn đang làm công tác chuẩn bị, tính toán chờ Chúc Dương về đến nhà sẽ tàn nhẫn mưu hại cậu ta.Sau khi đưa 500 nghìn nhân dân tệ, Đại Tiên kia gửi một lá bùa cho anh ta qua điện thoại di động, kêu anh ta chép lại từng nét một.Theo như Đại Tiên kia nói, đây là lá bùa gia tăng vận rủi.
Đem nó giấu trên người Chúc Dương, chỉ cần cậu ta đi ngoài liền phát huy tác dụng.Bố Chúc Dương đang bệnh nguy kịch, chỉ cần Chúc Dương vừa chết, nhà họ Chúc sẽ không còn ai.
Mặc dù mẹ Chúc Dương vẫn còn, nhưng cũng không làm nên trò trống