Sau khi mua được quà, Hứa Huệ Chanh liền dự định rời khỏi cửa tiệm.
Cô không nhớ được đường, lượn hết hơn nửa vòng lớn, cô đi đến phía bên thang máy ngắm cảnh.
Trùng hợp như thế, cô đã đụng phải Thẩm Thung Nhạn vừa mới chọn nhẫn xong.
Sau khi liếc nhìn một cái, Hứa Huệ Chanh không hề nhận ra đó là Thẩm Thung Nhạn.
Ngược lại, là Thẩm Thung Nhạn chú ý thấy Hứa Huệ Chanh, cô nàng nở nụ cười trước tiên, “Ôi cha cha.”
Câu này vừa thốt ra, Hứa Huệ Chanh đã cảm thấy vô cùng quen thuộc. Cô quay lại nhìn Thẩm Thung Nhạn. Dáng vẻ sặc sỡ phô trương như thế, quần áo kiểu tóc kỳ quái hiếm thấy, cô lập tức nhận ra được đây là ai.
Thẩm Thung Nhạn cười, “Đây không phải là cô tiểu tam ác độc mà Hôn Phu tiên sinh bạc tình phụ nghĩa đang giấu ở bên ngoài đây sao?”
Hứa Huệ Chanh lộ vẻ thảng thốt, “Thái Mỹ tiểu thư.”
“Chính là tại hạ.” Thẩm Thung Nhạn ưỡn thẳng ngực, “Thế nào? Hôn Phu tiên sinh của tôi lúc này lại không ở bên cạnh cô sao?”
“Ừm…”
“Nói cho cùng, anh ta vẫn là kẻ bạc tình.” Thẩm Thung Nhạn thay đổi giọng điệu, ai thán nói, “Cô tưởng cô không dùng đến thủ đoạn nào hết thì có thể nắm chặt anh ta ư? Thật quá ngây thơ.”
Hứa Huệ Chanh không lời chống đỡ.
“Vào lúc này vẫn là để tôi phải ra tay.” Thẩm Thung Nhạn đột nhiên chỉ về phía một căn tiệm không xa, “Bánh ngọt ở tiệm đó thật sự rất ngon.”
Hứa Huệ Chanh nhìn theo hướng đó, chỉ nhìn thấy một đống từ tiếng Anh.
“Tình Địch tiểu thư, cô cướp Hôn Phu tiên sinh của tôi, có phải là nên mời tôi ăn bánh ngọt để xin lỗi không.” Lời này Thẩm Thung Nhạn nói cực kỳ hùng hồn.
Mỗi lần nói chuyện với Thẩm Thung Nhạn, Hứa Huệ Chanh đều không theo nổi suy nghĩ của đối phương, nhưng mà nếu mời ăn bánh ngọt thì cô rất vui lòng.
Hai người vừa gọi xong món, đặt mông xuống ghế thì Chung Định gọi điện thoại đến.
Hứa Huệ Chanh giải thích một chút mình đang ở nơi nào, sau đó cô hạ thấp âm lượng, “Em gặp được Thái Mỹ tiểu thư…”
Thẩm Thung Nhạn ở bên cạnh nghe thấy, mắt cười trong veo. Cô nàng gẩy quả mâm xôi trên bánh xoay vài vòng.
“Ai?” Chung Định căn bản nhớ không ra có một người phụ nữ tên “Thái Mỹ” từng xuất hiện.
“Vợ chưa cưới của anh.” Hứa Huệ Chanh cúi đầu nhìn bánh ngọt, âm lượng càng thêm thấp.
Giọng điệu của Chung Định thoắt lạnh, “Để ý cô ta làm cái gì, cô ta là một đứa thần kinh.”
“Em mời cô ấy ăn bánh ngọt…”
“Em ở lầu mấy?” Hắn lười nói tiếp, trực tiếp xoay người trở về, “Ở tiệm nào?”
Hứa Huệ Chanh nói xong số tầng vào tên cửa hàng, sau đó thì Chung Định cúp máy.
Thẩm Thung Nhạn đặt chiếc nĩa nhỏ xuống, lấy từ trong túi xách ra một tấm thiếp mời, đưa qua nói, “Tình Địch tiểu thư, đây là ngày mà tôi và Hôn Phu tiên sinh kết nghĩa vợ chồng, hy vọng cô có thể tham dự.”
Vẻ mặt của Hứa Huệ Chanh trong một thoáng đông cứng lại.
Thẩm Thung Nhạn tiếp tục cười đắc ý, “Cái chiêu mà năm ngoài tôi đã dâng, không biết cô đã hành động chưa.”
Đương nhiên là chưa rồi.
Hứa Huệ Chanh vốn không dự định quấy rối hôn sự của Chung Định. Hai tay cô nhận lấy tấm thiệp, khi mở ra, tên của Chung Định và Thẩm Thung Nhạn xếp thành hành khiến mắt cô đột nhiên đau nhói.
“Cô nhất định phải đến.” Thẩm Thung Nhạn chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói, “Đến lúc đó, thú vị lắm đấy.”
Hứa Huệ Chanh miễn cưỡng cười một cái. Sau khi gập tấm thiệp lại, cô đặt nó sang một bên.
Thẩm Thung Nhạn nếm một miếng bánh ngọt, phát ra một tiếng ưm thật dài, “Hôn Phu tiên sinh từng nói với cô về tình hình trong nhà chưa?”
“Chưa…” Cả cô và Chung Định đều không thích nói về quá khứ.
“Vậy thì cô càng phải tham gia lễ đính hôn của chúng tôi rồi. Cái này gọi là: biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.” Thẩm Thung Nhạn cười thâm ý, “Nếu như cô thật sự muốn cùng Hôn Phu tiên sinh mãi mãi bên nhau, thì nhất định không thể nào bị động được.”
Hứa Huệ Chanh sửng sốt giương mắt nhìn Thẩm Thung Nhạn.
Thẩm Thung Nhạn mím môi cười, “Không biết Tình Địch tiểu thư còn nhớ việc tôi đã từng nói, liên quan đến việc tính tình của Hôn Phu tiên sinh thay đổi thất thường hay không?”
Hứa Huệ Chanh gật đầu.
“Tôi có một ước mơ.” Tư duy của Thẩm Thung Nhạn lại thay đổi, cô nàng hăng hái nói, “Sau này tôi nhất định sẽ là ảnh hậu quốc tế.”
“… Chúc cô thành công.”
“Ahahaha, đợi tôi có được kỹ năng diễn xuất xuất quỷ nhập thần của Hôn Phu tiên sinh thì nhất định sẽ vạn người chú mục, thành sao lớn thế giới.” Vẻ mặt của Thẩm Thung Nhạn ngây ngất, “Tôi và anh ta ấy à, ảnh đế ảnh hậu, như đôi chim liền cánh, ở trong thế giới điện ảnh hô phong hoán vũ, biến chuyển phong vân.”
“Đợi đã…” Hứa Huệ Chanh cảm thấy bản thân đã nắm bắt được gì đó.
“Tất nhiên, nếu như Tình Địch tiểu thư muốn có chữ ký của tôi, thì tôi sẽ không cho đâu.”
“Không lấy chứ ký…” Hứa Huệ Chanh phất phất tay, cô chỉ chú ý đến câu nói trước của Thẩm Thung Nhạn, “Kỹ năng diễn xuất của anh ấy giỏi?”
“Đó là đương nhiên rồi.” Thẩm Thung Nhạn đắc ý, giống như Chung Định đã trở thành thứ để cô nàng khoe mẽ vậy, “Nếu không làm sao mà diễn vai em trai anh ta giống như vậy được.”
Hứa Huệ Chanh lờ mờ cảm thấy có gì không đúng.
Thẩm Thung Nhạn tiếp tục nói, “Diễn đến mọi người đều bị anh ta lừa.”
Hứa Huệ Chanh bối rối. Câu nói này của Thẩm Thung Nhạn nhóm lên trong cô một suy đoán kỳ lạ. Sự tồn tại của Kiều Diên có phải là tất cả mọi người đều biết đến, nhưng đều cho rằng là Chung Định đang diễn kịch.
Nhưng mà, dáng vẻ đó sao có thể là diễn kịch được?
Cô còn nhớ, hắn từng hỏi đối tượng của nụ hôn đầu của cô là ai. Nếu như hắn thật sự giả vờ, thì hắn phải biết được đó chính là mình chứ.
“Tình Địch tiểu thư, sắc mặt của cô không tốt lắm.” Thẩm Thung Nhạn rất quan tâm, giọng điệu lại mang theo phần đau buồn thương xót, “Có phải là đêm qua buông thả quá độ rồi không.”
Hứa Huệ Chanh hoàn hồn lại, trực tiếp phớt lờ nửa câu nói sau, cô hỏi, “Anh ấy… tại sao phải diễn kịch?”
“Tôi không biết, tôi chỉ nghe nói lại thôi. Cô biết cái tên Nam Phụ tiên sinh đáng ghét đó chứ, chính là hắn ta nói đấy.” Để phủi sạch quan hệ với Nam Phụ, Thẩm Thung Nhạn bổ sung thêm một câu, “Tôi phải nói rõ, tôi chẳng muốn nghe đâu. Cực kỳ chán ghét.”
“…”
“Về nguyên nhân này, tôi nghĩ như thế này. Hôn Phu tiên sinh ngấp nghé bạn gái của em trai anh ta, cho nên, cố ý đóng giả thành người em đã chết, để triệt để chiếm trọn em đâu.” Thẩm Thung Nhạn nói xong đột nhiên vỗ bàn một phát, “Thật
sự là phát rồ.”
Vào cái đêm Hứa Huệ Chanh và Chung Định thiết lập quan hệ nam nữ, hắn từng nói, hắn chưa từng yêu ai. Cho nên câu nói này của Thẩm Thung Nhạn, Hứa Huệ Chanh chỉ tạm thời để đó.
Hứa Huệ Chanh nghĩ là, có lẽ Chung Định chịu đựng không nổi sự thật rằng em trai mình đã mất, cho nên mới biến ra một cái tôi khác.
Sau đó, so với phỏng đoán về nguyên nhân sự việc, cô càng quan tâm đến một vấn đề khác.
Tại sao mọi người đều nghĩ là hắn đang diễn kịch chứ?
Ý tứ trong lời nói của Thẩm Thung Nhạn rất rõ ràng, thật ra tên Nam Phụ của cô nàng biết được Chung Định có lúc sẽ biến thành Kiều Diên, nhưng lại không liên tưởng đến một chứng bệnh nào đó.
Hứa Huệ Chanh chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ thêm, Chung Định đã gọi điện tới.
“Anh ở trước cửa, ra đây.”
Cô ừm một tiếng, sau đó vội vàng cất tấm thiệp mời kia lại, nhét vào trong giỏ xách, “Thái Mỹ tiểu thư, tôi có việc phải đi trước đây.”
“Đi nhanh thế à.” Thẩm Thung Nhạn mỉm cười, “Cám ơn bánh ngọt của cô, hy vọng cô chưa kịp hạ độc. Còn nữa, nhớ ngày 25 đó. Không gặp không về.”
----
Chung Định ở ngoài cửa tiệm, nửa dựa người vào lan can.
“Chung tiên sinh.” Hứa Huệ Chanh cười cười chạy tới.
Hắn nhàn nhạt, “Cô ta nói gì với em?”
“Thái Mỹ tiểu thư nói em cướp mất anh, muốn em mời cô ấy ăn bánh ngọt để đền tội.”
Khóe miệng hắn xệch xuống, “Thần kinh, đừng quan tâm cô ta.”
Cô cười cười.
Thời gian còn sớm, Chung Định bèn dắt Hứa Huệ Chanh đi dạo phố.
Hắn không thích phố xá ồn ào huyên náo, nhưng hắn biết, cô thích cùng hắn sóng vai hòa vào dòng người thế này.
Trên đường đi qua một ngã rẽ, Hứa Huệ Chanh phút chốc chợt nhớ đến gì đó. Cô kéo Chung Định lại, chỉ về con đường phía bên trái, “Chúng ta đi lối này đi.”
Chung Định liếc mắt nhìn cô, “Tùy em.”
Nơi cô chỉ, cách hội sở không xa.
Ở trước mặt cô, hắn sẽ cố ý tránh nói đến những chuyện liên quan đến hội sở. Như tin tức về Chu Cát Vũ, Chung Định chỉ dùng bốn chữ đơn giản “bản thân khó giữ” để qua chuyện.
Lúc này Hứa Huệ Chanh đang nghĩ đến không phải là hội sở, mà là cái tiệm lẩu sau khi cuộc thi hoa khôi kết thúc, cô và Kiều Diên đã gặp mặt. Cô nhìn khắp xung quanh, từ xa xa đã nhìn thấy bảng hiệu của tiệm, trái tim cô bắt đầu thấp thỏm không yên, ngập ngừng không biết có nên đề câp với Chung Định về chuyện đêm đó hay không.
Tiệm lẩu càng ngày càng gần, bước chân của cô lại càng lúc càng chậm.
Chung Định gần như kéo cô đi theo, đi được vài mét, hắn quay đầu lại, “Sao thế?”
“Chung tiên sinh…” Cô nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía tiệm lẩu, “Tối này chúng ta đến đó ăn tối được không?”
Chung Định nhíu mày. Hắn ghét lẩu, ăn xong sẽ bị ám mùi khắp cơ thể. Hơn nữa, tiệm lẩu rất ồn ào.
“… Thôi bỏ đi.” Nhìn vè mặt của hắn, Hứa Huệ Chanh liền biết hắn không thích. “Hôm nay cái ngày lễ này, tiệm lẩu chưa chắc là còn chỗ. Vấn cứ đi nhà hàng ăn thôi.”
“Nếu như em muốn ăn món thập cẩm này, bữa sau chúng ta làm một bữa ở nhà vậy.”
Hứa Huệ Chanh gật gật đầu. Cô nhớ rằng Kiều Diên dường như không từ chối món lẩu, cho nên… Chung Định và Kiều Diên, chắc hẳn không phải là giả vờ diễn kịch được.
Ngày 14 tháng 2, bên đường có rất nhiều các quầy sạp bán hoa hồng.
Khí chất và tướng mạo của Chung Định, thu hút được rất nhiều ánh nhìn từ xung quanh. Một dì bán hoa cười đến là niềm nở, đi lên trước mời chào, “Mua hoa tặng cho bạn gái đi nào…”
Hắn quét qua một ánh mắt lạnh.
Nụ cười của dì kia cứng lại.
Chung Định nghiêng đầu hỏi Hứa Huệ Chanh, “Em có muốn hoa không?” Tuy hắn cho rằng những thứ đồ này chẳng có giá trị gì, nhưng nếu như cô thích, thì hắn có thể chiều theo.
Cô lắc lắc đầu, vội kéo hắn, “Chỗ này đông người quá, hay là chúng ta đi nhà hàng ngồi đi.”
Chung Định vốn chỉ quan tâm đến cô nên mới chọn đi dạo phố. Nếu như cô đã nói như vậy, thì tất nhiên hắn sẽ nghiêng về hướng khung cảnh yên tĩnh rồi.
Hứa Huệ Chanh nhìn những cô gái đi ngược hướng đang ôm lấy những bó hoa hồng cực lớn, nhưng lòng cô không có chút hâm mộ gì cả. Ngày nào của cô cũng là đang đón lễ tình nhân, cho nên cô không quan tâm đến những thứ vật chất này.
Trong nhà hàng thật sự rất yên tĩnh.
Bởi vì là ngày lễ, bài trí xung quanh đều tỏ ra vô cùng lãng mạn.
Hứa Huệ Chanh nhìn bình hoa trên bàn, miệng cô nhoẻn lên khoe ra chiếc răng khểnh.
Đó không phải là hoa hồng, mà là hoa sơn trà.
Có lẽ đây là sự ăn ý giữa cô và hắn.
Ánh đèn trong phòng bao lợt lạt, Chung Định cụp mi chọn món, bóng mờ của hàng mày bóng mắt giao thoa với quầng sáng, anh tuấn vô vàng.
Cô chăm chú nhìn hắn, trong lòng tràn đầy tình ý.
Đợi đến khi phục vụ đóng cửa ra ngoài, Hứa Huệ Chanh mở túi xách ra, ánh mắt của cô dừng trên tấm thiệp hồng một giây, sau đó, hai tay cô cầm lấy hộp quà trong túi, khẽ khàng đặt lên trên bàn, đẩy về phía hắn.
“Chung tiên sinh, lễ tình nhân vui vẻ.”
Chung Định giương mắt, thần sắc trong thoáng chốc hiện lên vẻ vui mừng, sau thoáng đó lại khôi phục vẻ bình thường. Hắn lẳng lặng nhìn chiếc hộp kia, mắt mày ẩn ý cười.
Cuối cùng thì, hắn cũng không phải chỉ có mỗi một chiếc bật lửa rồi.