Kiều Diên… Kiều Diên… Kiều Diên…
Hứa Huệ Chanh nhẩm thầm trong lòng ba lần, quay đầu tự giới thiệu bản thân mình, “Tôi tên là Hứa Huệ Chanh.”
Anh mỉm cười, gật gật đầu.
Sau đó thì cô lại không lên tiếng nữa.
Sau khi đi ra khỏi con phố bộ hành, Kiều Diên liền đổi vị trí với cô, anh đứng về phía bên trái của cô.
Hứa Huệ Chanh không ý thức được chuyện này, mà cô cũng không để ý. Cho đến khi Kiều Diên bị một đứa học sinh đi xe đạp đụng phải thì cô mới hiểu được rằng anh đang bảo vệ cô.
Cô lại cảm động. Người đàn ông này thật sự không thể chê vào đâu được, cho nên cô lại nhắc nhở bản thân, đừng nên ảo tưởng.
Khi họ đi đến gần khu nhà trọ của cô, phía trước có một người phụ nữ nghiêng ngả tiến về phía này.
Hứa Huệ Chanh nhìn một cái, nhận ra đó là một “chị em” ở chung tầng lầu với cô.
Cô này đã qua tuổi 35, công việc làm ăn xuống dốc, hơn nữa giá cả cũng rất rẻ mạt.
Mỗi lần nhìn thấy người “chị em” này, Hứa Huệ Chanh lại như thấy được tương lai của chính bản thân mình.
Lúc Hứa Huệ Chanh còn trẻ, cô đã từng ảo tưởng rằng, nếu như một ngày nào đó mình không còn kiếm mối được nữa, lúc đó cô sẽ có thể đổi nghề. Sau này, sự thật tàn khốc đã khiến cô hiểu rõ rằng, đây chỉ là ước vọng xa vời.
Người phụ nữ phía trước đi thẳng đến, mang theo mùi rượu nồng nặc. Ánh mắt của chị ta dừng trên Kiều Diên và Hứa Huệ Chanh một chốc, sau đó chị ta nheo mắt lại. Dưới lớp phấn mắt dày cộm nặng nề, đôi mắt kia lộ ra một quầng thâm đen.
Vào lúc đó, Hứa Huệ Chanh rất bối rối, cô sợ người phụ nữ đấy lột trần nghề nghiệp của mình.
Không biết chị ta có nhìn rõ hay không mà cứ tiến bước về phía này, hướng về phía Kiều Diên mà bổ qua, lẩm bẩm trong miệng, “Anh đẹp trai, 280 đồng một đêm, kỹ thuật của em tốt lắm đó.”
Kiều Diên đỡ lấy chị ta, lùi về phía sau một bước, “Chị uống say rồi.”
Chị ta trợn tròn mắt, ha hả cười không ngừng, “Tôi không say…. vậy tôi chiết khấu cho cậu thêm 30%…”
Hứa Huệ Chanh ở bên cạnh rất luống cuống, cô cúi thấp đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của anh.
Kiều Diên móc bóp tiền lấy ra 300 đồng, “Không cần tìm nữa, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Chị ta nhìn tờ tiền giấy ở trước mặt, lúc này lại cảm thấy mình thật sự say rồi.
Anh không nói tiếp nữa, giật nhẹ trang phục của Hứa Huệ Chanh, “Hết chuyện rồi, chị ta uống say thôi.”
Hứa Huệ Chanh lo sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của anh vẫn là nét hòa nhã hiền lành, thoáng yên tâm đôi chút. Cô đang muốn nói gì đó, thì một câu nói của anh lại khiến tim cô thót lên.
Anh hỏi, “Sao cô lại ở chỗ như thế này?”
Cho đến lúc này Hứa Huệ Chanh mới thừa nhận, anh thật sự đã quên mất chuyện ngủ nhờ ở nhà cô.
Người phụ nữ bên cạnh tiếp lời cực nhanh, “Bởi vì cô ta cũng là gà.”
Sắc mặt của Hứa Huệ Chanh thoáng chốc trắng bệch, vội vã chạy về phía sảnh lớn của nhà trọ. Cô nghe thấy tiếng chân đuổi theo của Kiều Diên ở sau lưng, nhưng cô làm sao còn có thể đối mặt với anh nữa.
Mộng đẹp còn chưa kịp dệt, đã vỡ tan mất rồi.
Lúc cô chạy đến thang máy thì lại vừa ngay lúc bỏ lỡ một lượt đi. Cô nhìn chằm chặp vào cửa thang máy, khổ sở van nài, “Đừng đến đây.”
Khi còn cách cô 2 mét, Kiều Diên dừng lại, chăm chú nhìn vào sườn mặt của cô.
Lớp trang điểm của cô sơ sài thô bẩn, đường kẻ mắt cũng rất thô và to bản. Nói thật, gương mặt đó thật sự chẳng hề đẹp đẽ. Giây phút đó, đôi môi cô mím lại thật chặt, bàn tay đang ra sức ấn phím thang máy không ngừng run rẩy.
Anh lên tiếng an ủi, “Cô đừng căng thẳng.”
Đầu cô lại cúi càng thấp.
“Hứa Huệ Chanh.” Anh tiến lên gần cạnh cô.
Giọng nói của anh trầm ấm như thứ nước rượu được hâm nóng, gọi một tiếng này nghe thật êm tai. Cô lại càng muốn trốn hơn.
“Tôi không có xem thường cô.”
Cơ thể cô cứng lại.
“Để tôi đưa cô lên.”
Hứa Huệ Chanh như mất hết năng lực suy nghĩ, hành động cũng hoàn toàn vô thức. Cho đến khi Kiều Diên ngồi xuống chiếc sofa trong phòng khách, cô mới từ từ trở về với hiện thực.
Chiếc giường đẩy kia thật vô cùng chướng mắt, trên đó là quá khứ nhơ bẩn của cô.
Cô ủ rũ, giống như đang đợi thẩm phán ra phán quyết.
Ánh mắt của Kiều Diên chuyển đến chiếc giường đẩy kia, sau đó lông mày nhăn lại, như nhớ lại gì đó, “Nơi đây… có phải tôi đã đến qua rồi không?”
Hứa Huệ Chanh không hề nhúc nhích.
Anh đứng dậy, đi đến bên chiếc giường đẩy, sờ sờ ga trải giường, tiếp tục hỏi, “Tôi có đến qua đây chưa?”
“Coi như là có đến qua rồi.” Cô cười khổ.
Vẻ mặt anh mang theo nét áy náy, “Thật xin lỗi, sau khi uống rượu tôi hay quên mất mọi chuyện.”
Cô lắc lắc đầu. Thật ra, anh quên hết mới tốt, tốt nhất là chuyện của hôm nay cũng quên đi.
Cả hai đều im lặng trong một khoảng thời gian, Kiều Diên liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cô ngơ ngẩn gật đầu.
Lúc sắp đi, anh đứng ở ngưỡng cửa, quay đầu lại nói, “Hứa Huệ Chanh, đừng nên đặt bản thân mình thấp như vậy.” Nụ cười của anh vẫn rất chân thành dịu dàng, cứ như cô là một người đứng đắn.
Cũng may anh nói xong liền rời khỏi, nếu không thì cô đã rơi nước mắt trước mặt anh rồi.
Ở trong phòng tắm tắm rửa, Hứa Huệ Chanh cứ ra sức chà xát thân thể của mình.
Vừa chà, cô vừa khóc. Có đau lòng, có cảm động, có tự sỉ vả.
Cô muốn thoát khỏi nơi này, cô muốn đi đến chỗ có ánh mặt trời soi rọi.
Trước kia cô chỉ muốn gom góp tiền, đợi khi để dành đủ tiền rồi, cô sẽ được tự do. Nhưng mâu thuẫn là, cô đối với chuyện kiếm tiền lại chẳng chút vui thích hay nỗ lực gì, luôn là sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ hàng tháng, cô lại trở nên uể oải biếng nhác.
Mà nay, dù bất cứ giá nào cô cũng muốn đánh cược một phen.
----
Hứa Huệ Chanh chủ động đến tìm Khang Hân, hỏi Khang Hân xem tuần này có đi Sách Lan Câu không.
Khang Hân hơi bất ngờ, “Sao mà đột nhiên nghĩ thông rồi?”
Hứa Huệ Chanh tìm đại một lý do, “Hàng nhái của em bị khách nhận ra.”
Khang Hân cười cười, “Mắt của đám người đó đều rất sắc sảo mà.”
“Ừ, em nghĩ vẫn cứ là mua vài món đồ thật.”
“Ngày mốt có mở sạp mới, buổi trưa chúng ta qua đó xem thử?”
Hứa Huệ Chanh gật đầu đồng ý, cô thật sự phải nâng cao cấp bậc khách hàng rồi.
Buổi tối cô vẫn lên sàn nhảy múa, kể từ sau vụ gã “xuất sớm” kia, cô chưa có thêm nhiệm vụ múa đơn. Trên sàn nhảy, cô không thể nào hơn được những cô vũ nữ phong tình vạn chủng khác, nhưng mà, so với việc bị bao một đêm, nhảy múa một buổi hiển nhiên là không mệt mỏi đến thế.
Đám mỹ nữ trẻ trung mới đến khi trước vẫn cứ tiếp tục độc quyền phần lớn khách hàng.
Có mấy “chị em” trong hội sở cứ oán trách Má Mì phân chia không công bằng, lo lắng nhiệm vụ hàng tháng, sau đó lại nói đến thành tích tháng này của Hứa Huệ
Chanh, nói cô số đỏ như thế nào, may mắn ra làm sao.
Hứa Huệ Chanh ở một bên hoàn toàn làm thinh. Đó là số tiền do cô mạng lớn kiếm về được, có gì phải ghen tị chứ.
Vì chuyện nhảy múa mà cô càng ít đi với khách hơn, cứ mỗi lần nhảy xong là cô về thẳng nhà luôn, cũng không đến phố ẩm thực qua.
Lúc cuộn mình ở nhà xem tivi, cô cảm thấy bản thân mình có phải hay không đã dần dần rời bỏ cái danh kỹ nữ, đi về phía con đường vũ nữ.
Thế nhưng, một cuộc điện thoại lúc nửa đêm đã đổ cho cô một thau nước lạnh.
Đối phương gọi đến số điện thoại cố định của cô.
Lúc bị đánh thức, cô đang được phủ trong chăn nệm ấm áp, thật sự không muốn thức dậy. Nhưng sau khi tỉnh táo đôi chút, cô lại sợ đến phát run lên. Cô biết đó là cuộc điện thoại do ai gọi dến, cô không muốn nghe máy, nhưng lại không dám làm thế.
Ngay cả quần áo cô cũng không kịp choàng lên, chỉ đi đôi dép vào chân rồi vội vã xuống dưới lầu.
Mới bắt máy lên, gã đàn ông bên kia đầu dây đã cười u ám, “Sơn Trà, tôi còn nghĩ cô sẽ giả vờ không có nhà đấy.”
“Vũ ca, lúc nãy tôi đang ngủ.” Cô cố gắng bình tĩnh, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Chu Cát Vũ tiếp tục cười, giọng cười khàn đục, trong đêm tối tĩnh mịch càng thêm chói tai. “Nghe nói tháng này cô làm rất tốt.”
“Là khách do Má Mì giới thiệu tốt ạ.”
“Ồ?” Gã đổi giọng, “Là cái tên cuồng bạo lực à?”
“Cũng ổn ạ.” Cô đứng trong phòng khách tối om, ánh đèn trên lầu rọi xuống soi bóng của cô lên góc tường. Cô nhìn bóng của mình, nhưng càng nhìn thì chiếc bóng lại càng méo mó.
“Sơn Trà, làm cho tốt.” Chu Cát Vũ giả vờ điềm đạm, “Sau này cho cô lên làm đầu bảng.”
“Cám ơn Vũ ca.” Cô trả lời rất lưu loát, nhưng trong mắt lại là một mảng tĩnh lặng như chết.
“Cô đi ngủ đi, chỗ tôi đây còn là ban ngày đấy.”
“Vũ ca ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, người cô nhũn ra sau một hồi căng cứng, nhất thời lại đứng không vững, ngã xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh.
Cô co chân ôm gối, run cầm cập.
May mà, gã ta không ở trong nước.
Cho đến khi không còn run rẩy nữa, cô lại đi lên lầu, tắt đèn, trở về giường của mình.
Lúc nhắm mắt lại, suy nghĩ của cô chính là, cô nhất định sẽ cố gắng rời khỏi chốn này.
----
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Huệ Chanh đã bắt đầu suy nghĩ nên mặc gì để đến Sách Lan Câu.
Ở chỗ như thế, tất nhiên là cô không dám mặc hàng nhái. Nhưng mà, cô không hiểu rõ trào lưu, quần áo thường ngày nếu không phải là chẳng chút thu hút thì cũng là quá phong trần.
Cho nên, cô vội vàng đi ra ngoài, ở sạp báo bên đường mua một quyển tạp chí Thời Thượng, tìm một set đồ đã phối sẵn, tính là sẽ mặc theo như thế.
Trước tiên, cô về nhà tìm quần áo tương tự, sau đó thử rồi lại thử thêm nữa. Cuối cùng nhờ vào đề nghị trên tạp chí cũng xem như có một chút đột phá nhỏ.
Ít nhất, đến ngày hẹn, hai mắt Khang Hân rực sáng, “Sơn Trà, sau này em cứ trang điểm ăn mặc cho đẹp vào, nhất định sẽ vượt trội.”
Hứa Huệ Chanh thật thà nói, “Gu ăn mặc của em không được tốt lắm.”
“Trong ấn tượng của chị, hình như em rất thích mặc áo phao?”
Hứa Huệ Chanh gật đầu.
Khang Hân cười nhẹ một tiếng, “Giữ ấm và thời trang không giống nhau đâu.”
Hai người bắt xe taxi để đi, cho nên những chủ đề chung của cả hai không thể nào nói trước mặt tài xế được, chỉ có thể nói vài chuyện không đâu về tin tức của giới giải trí.
Sau khi đến nơi, Khang Hân kéo Hứa Huệ Chanh, nhỏ giọng nói, “Sơn Trà, chất lượng khách hàng ở đây cũng khá đấy.”
Lúc này Hứa Huệ Chanh đã nghe hiểu ẩn ý, sững sờ quay đầu lại nhìn Khang Hân.
“Cố gắng nhé.” Giờ phút này nụ cười của Khang Hân mang theo cả sự chua xót nói không nên lời.
Hứa Huệ Chanh đã hiểu. Các chị em đến đây không phải chỉ vì lùng hàng giảm giá, mà hơn cả, chính là tìm khách hàng.
Khang Hân nhanh chóng buông tay Hứa Huệ Chanh ra.
Hai người đi thang máy trong suốt lên thẳng tầng cao nhất.
Đến cửa, Hứa Huệ Chanh cảm thấy bản thân mang theo cái suy nghĩ đến mua hàng giảm giá thật sự là quá ngây thơ.
Bởi vì giá vé vào cửa của Sách Lan Câu đã là bốn con số rồi. Suýt chút nữa thì cô đã rút lui, nhưng vì là chính cô chủ động đến tìm Khang Hân, cô không thể nào lâm trận bỏ chạy được.
Sau khi đi vào, Hứa Huệ Chanh chỉ thấy ánh đèn rực rỡ, trang trí xa hoa. Cái gọi là gian triển lãm chính là một cái đài cao hình vuông, bên dưới là một vòng hồ nước bao xung quanh, ánh nước phản chiếu sắc xanh thăm thẳm.
Người đi dạo tốp năm tốp ba.
Khang Hân quen cửa quen nẻo, ở mỗi gian hàng đều đứng ngắm một chốc, sau đó cầm lấy danh thiếp ở bên cạnh.
Hứa Huệ Chanh chẳng có tâm trạng. Càng đến gần ánh đèn, cô lại càng không thích ứng được. Lấy cớ đến WC trang điểm lại, cô đi về phía hành lang.
Ở bên cạnh WC là khu vực hút thuốc.
Lúc cô đến gần liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng hắc, sau đó nghe thấy bên trong truyền ra một câu, “Chung Định, mày thật sự sẽ kết hôn với con nhỏ đó à?”
Vừa nghe thấy cái tên này, Hứa Huệ Chanh đột nhiên căng thẳng, cô vội vàng đi về phía trước.
“Đương nhiên rồi.” Giọng điệu của Chung Định chứa ý mỉa mai không cần che đậy, “Tao được đền bù bằng một con nhỏ để chơi, không chơi thì phí ra.”
Hắn hít một hơi thuốc, vô tình liếc thấy bóng hình hiện lên qua khe cửa, hắn liền kéo cửa ra, nhìn thấy bóng lưng của Hứa Huệ Chanh đang vội vã chạy vào WC.
Hắn mỉm cười vui sướng.
Người phụ nữ này, đi vào nhà vệ sinh nam.