Tối hôm đó, Hứa Huệ Chanh và Mẹ Hứa tâm sự với nhau rất nhiều chuyện.
Cô không nhắc nửa lời đến quá khứ nhấp nhô của mình. Chuyện cô nói, đa phần đều liên quan đến Chung Định.
“Mẹ, mẹ đừng trông Chung tiên sinh không nói gì nhiều, thật ra ảnh đối với con rất tốt, rất tốt đấy.”
“Anh ấy ngoài lạnh trong nóng. Miệng lưỡi nói chuyện chẳng dễ nghe, nhưng làm việc thì đều rất săn sóc.”
“Anh ấy đẹp trai lắm phải không? Đi ngoài phố, rất nhiều cô gái liếc mắt đưa tình đấy.”
“Nhưng mà, ảnh nói con cũng là tiểu mỹ nhân.” Câu cuối này của Hứa Huệ Chanh, ngữ điệu có chút nâng lên.
Mẹ Hứa nhàn nhạt cười nghe con gái nói chuyện.
Hứa Huệ Chanh chỉ đơn giản nói Chung Định làm ăn vốn nhỏ, nhưng Mẹ Hứa có thể nhìn ra được, hắn không phải là người bình thường.
Với điều kiện của Hứa gia thế này, có lẽ là với cao rồi.
Chỉ là, bà cảm thấy cậu thanh niên đó rất tốt. Điều kiện phòng ốc của Hứa gia khá tệ, sau khi hắn vào nhà, lại chẳng có chút thái độ cao cao tại thượng, ngược lại, lại càng thêm khiêm tốn.
Điểm này, đúng là khó mà có được.
Nếu như con gái đã thích, vậy thì bà cũng không có lý gì đi phản đối.
Hai ngày sau này, bà mẹ vợ là Mẹ Hứa nhìn chàng rể này, đúng là càng nhìn lại càng thích.
Chung Định cũng không biết thế nào, sau khi bước vào Hứa gia, một cách tự nhiên đã thay đổi hết tác phong ương ngạnh thường ngày, tuy chẳng nói chuyện gì mấy, nhưng rất có lễ phép.
Cha Hứa Mẹ Hứa đều là người vùng thôn quê, chất phác không màu mè, nói chuyện với Chung Định cũng không giấu diếm thăm dò, thật sự đối đãi với hắn như người trong nhà mình vậy, trước khi làm cơm đều sẽ hỏi xem hắn thích ăn món gì.
Chung Định đều cười đáp lại, “Cái gì cũng được ạ.”
Kỳ nghỉ của Cha Hứa chỉ có hai ngày, cuối cùng đã phải trở về thành phố C.
Hứa Huệ Chanh thấy mắt mẹ mình bất tiện, cha mình chạy qua chạy lại giữa hai thành phố, bôn ba cực nhọc, cảm thấy trong lòng chua xót.
Cô tìm một cơ hội, kéo Chung Định ra siêu thị mua đồ dùng trong nhà, thương lượng với hắn, “Chung tiên sinh… Em muốn kêu cha đừng đi làm việc nữa. Ông lớn tuổi rồi, rất cực khổ.”
“Ừm.” Chung Định đẩy xe hàng, ném một hộp kẹo vào trong xe.
“Chúng ta không phải có tiền để dành sao, em tính rồi, tạm thời nuôi cha mẹ em thì không có vấn đề gì. Đợi khi em tìm được việc làm rồi, là có thể kiếm thêm tiền sinh hoạt.” Hứa Huệ Chanh ngầng đầu nhìn hắn, “Anh nói có được hay không?”
“Ừm.” Mắt của hắn nhìn lên hộp socola trên kệ hàng.
Cô thấy dường như hắn chẳng để tâm, cũng không biết rốt cuộc có nghe lời cô nói hay không, thế là cô tăng thêm giọng điệu, nói rằng, “Chung tiên sinh, anh lặp lại lời em vừa nói đi.”
“Ừm.” Chung Định vẫn thờ ơ cầm lấy kẹo socola.
“Chung tiên sinh!” Cô nâng cao âm lượng.
Cuối cùng thì hắn cũng liếc cô một cái.
Hứa Huệ Chanh bỏ kẹo socola trong xe về lại quầy hàng, thoáng oán giận, “Anh không nghe em nói gì cả.”
“Không phải đang nghe sao.” Ánh mắt của Chung Định chuyển về phía kệ hàng.
“Vậy em nói có được hay không?”
Hắn bỏ hộp socola vào lại xe hàng, “Em thấy được là được.”
Cô nhìn xe hàng một cái, cuối cùng không đụng vào kẹo của hắn nữa, “Vậy khi trở về em sẽ nói với ba em đó, sau này mỗi tháng em sẽ cho họ sinh hoạt phí.” Cô nói câu này chẳng chút sức lực gì, dù sao thì bản thân cô vẫn chưa có thu nhập mà.
“Em là người quản lý tiền nong mà, em muốn thế nào thì cứ thế nấy.”
Cô bảo đảm với hắn, “Anh yên tâm, em sẽ không tiêu xài lung tung đâu.”
Chung Định vừa nghe câu này đã cười, “Em cũng phải có bản lĩnh mới được.”
Tính toán tỉ mỉ thì, ngoại trừ ngày thường cơm ba bữa, những mặt khác thật ra cô chẳng tiêu tiền của hắn là mấy. Cô không thích trang điểm, không thích ăn diện, quần áo cô mặc cũng chỉ tới lui vài bộ.
Vẫn là hắn nhìn không nổi, căn dặn cửa tiệm đưa một đống mẫu mới hợp mùa đến.
Hắn kiếm lý do để chuyển một số tiền mặt cho cô, để cô chơi đùa giết thời gian, kết quả, cô đem toàn bộ đi gửi ngân hàng.
Trước kia, quan hệ nam nữ của Chung Định không gì ngoài giao dịch tiền bạc, ngủ xong trả tiền, tiền trao cháo múc. Thỉnh thoảng gặp phải cô nào đòi hỏi quá đáng, hắn chỉ quét một tia mắt lạnh lẽo, đối phương liền run rẩy sợ sệt.
Còn cô bạn gái chân chính này, thì lại là hắn thay phương đổi cách muốn cho cô tiền, còn cô thì lại thay hắn gom nhặt tích lũy.
----
Hứa Huệ Chanh nói chuyện này cho Mẹ Hứa biết trước.
Mẹ Hứa đương nhiên hy vọng Cha Hứa không cực
khổ như thế nữa, bà hỏi tình hình kinh tế của Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh giải thích mình vẫn còn tiền để dành.
Mẹ Hứa nghĩ Cha Hứa đã lớn tuổi như vậy còn phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi, liền gật đầu đồng ý.
Thế nhưng bên phía Cha Hứa, tốn một khoảng thời gian mà chẳng có kết quả.
Cha Hứa lo lắng con gái mình quá dựa dẫm vào Chung Định. Trước mắt chuyện kết hôn gì đó vẫn chưa có tin tức, mà đã giương to mắt chờ đợi đối phương hỗ trợ kinh tế thế này, cực kỳ không ổn.
Hứa Huệ Chanh vội vàng nói, “Con bây giờ đang học, đợi khi con có năng lực rồi, thì sẽ ra ngoài làm việc. Hơn nữa, con có tiền tiết kiệm của mình mà.”
Cha Hứa vẫn từ chối.
Anh chàng thanh niên đó ưu tú nhường nào, không phải là ông không biết.
Đây là một mối quan hệ môn không đăng hộ không đối. Bây giờ tình cảm ổn định thì chuyện gì cũng dễ nói, ngộ nhỡ một ngày có gì nứt mẻ, đến lúc đó, tất thảy những thứ Chung Định chu cấp cho Hứa gia đều có thể biến thành vũ khí công kích, khiến cho Hứa Huệ Chanh chẳng còn mặt mũi.
Tuy rằng Hứa gia không sung túc gì, thế nhưng trong lòng Cha Hứa, con gái của mình là báu vật quý giá nhất trần đời. Tuy rằng sự cách biệt thân phận không cách gì thay đổi được, vậy thì ít nhất, ông cũng không thể để cho con gái mình rớt giá.
Ông là gả con gái, chứ không phải bán con.
Hứa Huệ Chanh khuyên can mãi, Cha Hứa vẫn không đồng ý. Cuối cùng ông nói, “Sửu Nha, đợi khi công việc con ổn định, cuộc sống an nhàn, thì ba sẽ nghỉ hưu.”
Hứa Huệ Chanh nghe thế, suýt chút rơi nước mắt. Năm đó cô nói muốn ra ngoài làm việc, thế nhưng đã hơn sáu năm trôi qua, cô chẳng giúp được chút gì cả. Lần trở về này, cha mẹ đã già đi rất nhiều, cô nhìn mà đau lòng vô cùng.
Sau đó cô thuật lại lời của Cha Hứa cho Chung Định nghe, “Chung tiên sinh, em còn phải học đến khi nào vậy?”
Khóe miệng của Chung Định giần giật, “Em cảm thấy kiến thức ba năm trời có thể hiểu hết trong vài tháng không?” Hắn không thể hiểu được cách nghĩ của Cha Hứa. Trong nhận thức của hắn, nếu như hắn đã gánh vác cuộc sống của Hứa Huệ Chanh rồi, vậy thì cộng thêm vài người nhà của cô, cũng chẳng sao.
“Nhưng mà em rất muốn đi làm…” Nói xong đột nhiên cô nghĩ ra gì đó, lại tiếp tục nói, “Anh nói, hay là em tìm một công việc đơn giản trước, như vậy thì ba em có thể yên tâm rồi.”
Chung Định liền bác bỏ đề nghị của cô, “Nếu là công việc, qua một khoảng thời gian nữa hẵng nói.”
Bây giờ vẫn còn bị Chung gia vướng chân, tạm thời hắn không có thời gian.
Đợi khi mọi thứ đều được giải quyết, đương nhiên sẽ dễ xử lý rồi.
----
Gần đây Chung gia không mấy yên ổn.
Phượng Hữu có một người anh em họ hàng Giáp, ở nước ngoài thiếu một khoản nợ lớn. Để trả tiền, gã ta tìm Phượng Hữu mượn tiền.
Phượng Hữu chính là loại người anh em gặp nạn, thừa cơ hãm hại. Lúc đồng ý gã rất sảng khoái, Giáp còn tưởng mình đã tìm được chỗ dựa vững chắc. Sau này Giáp trả hết số nợ đó rồi, nhưng lại thiếu Phượng Hữu khoản cho vay nặng lãi.
Lúc đầu Giáp không hề biết đó là cho vay nặng lãi. Khi ký thỏa thuận, gã ta chỉ nhìn lướt qua, cảm thấy không có vấn đề gì liền ký tên.
Ai ngờ, lại bị sụp cái bẫy từ ngữ.
Địa điểm ký thỏa thuận kia, là phòng làm việc của Phượng Hữu.
Chỉ có hai người đương sự có mặt.
Ai đúng ai sai, không người làm chứng.
Chỉ là, dựa vào sự hiểu biết của mọi người đối với Phượng Hữu, trong lòng họ đều hiểu rõ, e rằng những lời giải thích của Giáp mới là sự thật.