Tôi năm nay 18 tuổi, hiện đang là sinh viên năm nhất trường đại học ngoại thương.
Ở Trường, bạn bè trêu chọc gọi tôi là “4 mắt”.
Còn ở nhà, người yêu âu yếm gọi tôi là “chồng yêu”.
Sống yên ổn tại căn nhà khang trang của Thắm tại quận 1.
Cuộc sống thời gian đại học của tôi chủ yếu gắn bó với gia đình đĩ điếm, còn đám bạn học cũng không mấy mặn mà.
Vì thế, đối với những đứa dễ tính, tôi là 1 người hiền lành ít nói khó gần, còn trong mắt bọn nhiều chuỵện, tôi là 1 thằng chảnh choẹ, đầu óc có vấn đề.
Ngoại Thương là 1 ngôi trường tụ hợp toàn là đám con nhà giàu, ngoại hình khá, có kiến thức, và nhất là: cực kỳ tự cao.
Vô tình trở thành cái gai của nhiều sinh viên, tôi bước vào trường trong sự săm soi của rất nhiều ánh mắt.
“đúng là lũ sinh viên khốn nạn”-ngày nào đi học tôi cũng rủa thầm câu đó trong đầu.
Chị Thắm là tài xế thường xuyên cuả tôi, mỗi buổi sáng đỗ xe trước cổng trường, chị đều kín đáo hôn trộm tôi 1 cái.
“cuối giờ cứ đợi ở đây, con Linh sẽ đón anh, hôm nay em có chút việc. nhớ học tốt nha chồng yêu”-Thắm nháy mắt tinh ranh rồi dong xe chạy thẳng.
“tốt ư?”- miệng tôi cười mà trong lòng khóc mếu -“tốt thế chó nào được.”
Trong trường, tôi ghét cay ghét đắng đoạn cầu thang giữa dẫn lên lầu 2. Bởi vì các nhóm sinh viên thường tụ tập nơi đây, mổi lần đi ngang qua, nhìn cái mặt chúng nó là máu tiết tôi sôi trào.
Như đã nói - chúng nó toàn là lũ khó ưa, mà lũ khó ưa lại rất thích tụ tập nhiều chuyện.
Bạn bè tôi không bao nhiêu, chỉ có 1 thằng tên Mon ốm tong ốm teo ngồi kế bên, và con nhỏ Mèo Ú thường mua đồ ăn trong căn-tin giúp tôi.
Hôm nay đoạn hành lang sao đông người lạ, nhiều ánh mắt dòm ngó tôi 1 cách khác thường. có đứa nhìn đến không chớp mắt, cái nhìn như muốn lột phăng từng centimet trên cơ thể.
“không thề nào , không phải chứ?” – tôi lầm bầm, rõ ràng ban sáng trước khi đi học đã ngó nghiêng kĩ lắm rồi, ko thể có chuyện dính bẩn hay chưa kéo khoá quần được.
Nghe loáng thoáng trong đám đông có tiếng ai thốt lên “là thằng đó à?”
giọng khác:“chính nó chứ ai nữa”
“trông cái mặt kìa, không thể tin nổi.”
“Đúng đấy, vô lý!”
Sau đó lại có giọng nữ xen vào “nhìn cũng ngon dzai mà ”
“coi như tàm tạm, mà cũng chảnh gớm nhỉ?”
“má, cái thằng này có số hưởng”
“...”
Vừa nghe những lời bình luận của bọn sinh viên, tôi la thầm – “bỏ mẹ rồi, không biết lại gặp phải chuyện gì nữa đây? ”
Mỗi lần gặp rắc rối tôi thường tìm đến văn phòng của giáo sư kinh tế học.
Ở nơi quỷ quái này chỉ có ông ta là huynh đệ cùng hội cùng thuyền với tôi
Khi đi qua hành lang vắng, bắt gặp 1 dáng người nhỏ nhắn đang tíu tít chuyện trò với cả đám nữ sinh váy áo sặc sỡ xung quanh, lòng tôi ấm lại với những cảm giác thân thuộc.
Quên mất, người con gái nhỏ nhắn kia cũng coi như là bạn tôi. Chúng tôi thường bất ngờ chạm mặt nhau trong những tình huống hài hước.
Tôi đặt cho bạn gái đó cái tên “Mi Dán”. Vì cặp mi của cô nàng là hàng giả cao cấp, cong vuốt và giống y như thật.
Thời buổi này mi giả được sử dụng rất phổ biến chứ ko riêng gì cô bạn tôi, nhưng vì mới gặp lần đầu đã ấn tượng ngay cặp mi, nên tôi cứ dùng mãi cái tên đó.
Mi Dán dẫn đầu cả đám nữ sinh, cô nàng là một trong những sinh viên được nhiều người theo đuổi nhất ở trường Ngoại Thương.
Vừa nhìn thấy tôi đã hớn hở:
“ô lê, Bốn Mắt đi đâu thế?”
Chưa kịp trả lời đã nghe 1 câu khác “mặt mũi lấm lét thế kia, vừa trộm cái gì à”
Đám nữ sinh phía sau che miệng rúc rích cười. tôi đến ngây ngô trước ánh mắt soi mói của bọn họ.
Ôi, hôm nay trông tôi tếu lắm sao?
Tiện đường đi cùng với Mi Dán, tôi khe khẽ hỏi cô nàng
“ này bạn, trông mình hôm nay lạ lắm à?”
“không, vẫn bình thường mà” – Mi Dán nheo mắt nhìn tôi từ đầu tới chân.
“thế sao mọi người...”
Khi đem những chuyện ban sáng gặp phải kể lại với Mi Dán, cô nàng cười khúc khích
“bọn tọc mạch ấy mà, ông cụ Bốn Mắt lo xá quá”
Khuôn mặt tôi non choẹt nhưng cô nàng vẫn cứ thích gọi tôi là “ông cụ”.
“mà cũng có thể bọn nó có lí do đấy?”- Mi Dán nheo mắt cười.
“lí do gì cơ?”
“thì ai mà biết, nhưng sau này sẽ biết, có điều ông cụ có hỏi chúng nó cũng chẳng đứa nào thèm hé răng đâu”
“hả?” – cái mặt tôi ngố không thể tả.
“haha, nhìn lại bạn đi kìa”-Mi Dán để lại mấy tiếng cười trong veo rồi chào tạm biệt vào lớp học.
Vào nhà vệ sinh tôi ngắm mình từ đầu tới chân, vẫn không phát hiện điểm gì khác thường. Quái lạ!
Lần đầu tiên tôi gặp Mi Dán là ngày thi đại học.
Chuyện thi cử quan trọng cả đời người nên mặt mũi ai cũng phờ phạc, chỉ có cô nàng vẫn tươi xinh như hoa nở.
Mi Dán ngồi trên ghế đá trong sân, xung quanh là 1 dàn mĩ nữ hộ tống.
Hỏi ra mới biết, bố của cô là 1 ông sếp lớn trên bộ, còn gia đình họ hàng toàn là doanh nhân thành đạt.
“hèn chi mà lắm kẻ bu theo”-tôi lè lưỡi.
Đến khi chuông reo báo hiệu đến giờ tập trung trước cửa phòng thi.
Tôi ngẫu nhiên đi ngay sau lưng nhóm của Mi Dán, bước trên cầu thang hẹp, họ hồn nhiên đùa giỡn va cả vào tôi, rồi nói những lời xin lỗi hời hợt.
“mẹ kiếp”