Mi Dán nói rằng gia đình đĩ điếm chỉ toàn là hạng đầu trộm đuôi cướp, là những người nằm dưới đáy xã hội, làm ảnh hưởng xấu đến những công dân khác.
Nhưng tôi cảm thấy ngược lại.
Bọn họ cho tôi cảm giác của 1 gia đình - gia đình thứ 2.
Đối với những người không nhà không cửa như Thắm thì đó chính là mái ấm thật sự.
Một tuần sau, tôi quay trở lại nhà Thắm.
Cổng khóa kín, bên trong yên ắng như 1 căn nhà hoang phế.
Ngồi đợi bên ngoài đến chiều tối, vẫn chưa có ai trở về.
Tôi bèn gọi cho Sami, tức thì nhận được tin - Thắm đã trở lại Đà Lạt.
Khốn nạn! chị bỏ Đà Lạt xuống Sài Gòn là vì tôi.
Từ Sài Gòn về Đà Lạt cũng là vì tôi.
Thời gian vùn vụt trôi, đến 1 ngày tôi đủ can đảm gọi cho Thắm, thì máy liên tục báo bận.
Chắc dạo này Thắm nhiều khách lắm.
Tôi lại nằm lì trong phòng trọ chờ đợi.
Hình như chưa bao giờ tôi xa Thắm lâu thế.
Bao lâu nay chìm trong giấc mộng, bao giờ tôi cũng mơ thấy mình mình mặc bộ ple trắng, cầm trong tay bó hồng đỏ quỳ xuống chân nàng rồi nói “hãy tha thứ cho anh”.
Sau đó Thắm hạnh phúc ôm lấy tôi, chúng tôi trao nhau nụ hôn nồng ấm, nắng nhẹ rải đều khắp muôn nơi.
Mỗi lần như thế, tôi lại lục ví, ngắm nhìn bức ảnh Thắm mặc váy cô dâu nở nụ cười rạng rỡ.
Ôi, hình bóng chị mới ngày nào còn ôm tôi say ngủ, sao giờ đây như người dưng ngược lối.
Tôi nhớ như in, ngày tôi liên lạc với Thắm là ngày tết tây.
Trong không khí chuyển giao giữa năm cũ năm mới, tôi gọi cho Thắm.
Mascara hai trăm chín chục nghìn vẫn giữ cái giọng hời hợt quen thuộc.
“em bỏ anh đi thật sao?như thế là chấm hết sao?” - tôi nhẹ giọng hỏi.
Đầu dây bên kia Im lặng 1 lúc lâu
Rồi tôi nghe trên tivi có tiếng bắn pháo hoa, chắc là truyền hình trực tiếp từ Sydney.
Nhìn đồng hồ quả nhiên báo đúng 12 giờ đêm.
Thắm nói rất nhỏ, phiêu hốt trong không trung:
“thời gian sẽ trả lời tất cả”
Từ đó trở đi, tôi không còn liên lạc được với chị.
Ngày xuân về phố phường tấp nập người xe,
Nắng đẹp dịu nhẹ tỏa đi khắp các ngõ ngách, hương vị tết đọng lại trên mỗi cành lộc non, những nụ hoa đang chúm chím nở.
Tôi yêu cái tết cổ truyền của người Việt Nam.
Yêu từ hình dáng chiếc bánh chưng, cho tới dưa món đậm đà.
Yêu từ đàn én bay lượn, cho tới bài hát mừng năm mới.
Tất tần tật cái gì cũng yêu.
Tôi thích ngồi bên chiếc tivi, rồi xem quảng cáo coca cola. Không hiều sao tôi thích những mẫu quảng cáo đó, có lẽ vì nó gắn liền với tuổi thơ tôi.
Tôi thích bật qua bật lại các kênh, tìm xem ở đâu phát bài Happy New year.
Mặc dù có thể mở đĩa, mở máy nghe nhạc nhưng cảm giác vẫn không thích bằng vài chục giây phát sóng trên truyền hình.
Năm mới mọi người nô nức sắm sửa quần áo, bánh mứt.
Trở về Đà Lạt trong tiết trời lí tưởng, tôi dạo chợ cùng anh chị em họ hàng, cảm thấy càng về gần giao thừa, thời gian trôi qua càng chậm.
Bất giác tôi lại nghĩ: Thắm đang làm gì?
Nắng xuân ấm áp, tôi và các anh chị em tụ tập đông đủ tại nhà ông bà nội sắn tay giúp đỡ sơn sửa nhà cửa.
Rồi đêm đến con cháu đều ngủ lại, thay phiên nhau trông nồi bánh chưng.
Bên bếp lửa đỏ hồng, tôi giấu nhẹm tiếng thở dài sau 1 cuộc gọi thất bại.
Đã mấy ngày nay tôi không tài nào liên lạc được với Thắm.
Dường như chị đã đổi số.
Gọi cho Sami, Linh DJ ai cũng nói Thắm muốn tĩnh tâm suy ngẫm.
Chị đã có hàng tháng trời thời gian, lại còn chưa đủ hay sao?
Đêm 30, cả đại gia đình quây quần bên mâm cơm.
Toàn những món cổ truyền đậm mùi quê hương.
Quê tôi ở Quảng Nam, vì vậy những giá trị truyền thống luôn được bảo quản.
Anh chị em, con cháu nhà tôi hơn chục người, đến thời khắc giao thừa, không đứa nào chịu ngủ sớm.
Chúng tôi quyết tâm thức đến hết đêm, rồi sáng hôm sau sẽ nhận bao lì xì với 2 con mắt thâm quầng.
Sau 12 giờ đêm, tin nhắn chúc mừng năm mới liên tục đổ tới.
Người đầu tiên là 1 số lạ nào đó, tôi không để ý.
Người thứ hai không ngờ là Nhi Cây